(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Cha...” Hạ Toàn thầm trách bản thân quá sốt ruột, sao có thể quên mất chuyện này chứ.
“Mấy người muốn con giúp đỡ, con có thể giúp đỡ gì chứ? Nếu nói là con có chỗ giúp được thì hẳn là người bị hại kia có liên quan tới con đúng không? Là con trai cả của con đúng không? Mấy người tìm người nhà họ Vương thì có thể làm chuyện gì tốt chứ? Mấy người chê con trai con chướng mắt cho nên mới mất công đem người nhà họ Vương tới tỉnh thành nhưng mấy người không ngờ con lại đuổi Tiểu Thiên ra khỏi nhà, cho nên sau khi Tiểu Thiên bị đuổi đi, mấy người không kịp chờ đám người kia từ từ làm chuyện xấu mà muốn một phát ăn ngay có đúng hay không? Chỉ cần con trai con c.h.ế.t thì mấy người có thể tìm cách đưa Hạ Thiên trở về. Con người con thích sĩ diện nên chỉ cần Tiểu Thiên có tiền đồ thì con chắc chắn sẽ đón nó về, có đúng hay không?” Hạ Chí Phi đỏ mắt, không hiểu vì sao mà bây giờ ông ta lại có thể hiểu rõ ràng mọi chuyện.
Hạ Hữu Đức nào có muốn để cho Tiểu Thiên ở nhờ nhà ông ta? Hạ Hữu Đức muốn biến đám Hạ Thành thành phế vật, sau đó để Tiểu Thiên làm tu hú chiếm tổ, khiến cả nhà ông ta phải phục vụ Tiểu Thiên!
“Chí Phi, con nghe cha nói, không phải như vậy đâu.” Hạ Toàn xấu hổ muốn giải thích cho con trai.
“Phải không? Vậy con hỏi cha, hôm nay Hạ Hữu Đức bị cuốn vào chuyện gì? Cha muốn con cứu nó thế nào?” Hạ Chí Phi chất vấn Hạ Toàn.
Hạ Toàn càng ngày càng cảm thấy không ổn, nhưng chuyện đã tới nước này... ông ta chỉ có thể thở dài: “Chí Phi, con đừng kích động, chuyện này không phải như con tưởng. Hữu Đức thật sự bị oan...”
“Nó bị cuốn vào chuyện gì? Cha, cha nói rõ ràng trước đi.” Hạ Chí Phi ngồi xuống sô pha, lạnh nhạt nhìn Hạ Toàn, ông ta và Hạ Hữu Đức đều là con của cha nhưng trong mắt cha chỉ có Hạ Hữu Đức, chuyện gì cũng tính toán cho Hạ Hữu Đức, vì Hạ Hữu Đức mà ông ta cứ phải luôn thỏa hiệp chuyện của con trai cả, cứ phải trả giá như vậy. Dựa vào đâu chứ?
Thấy con trai không d.a.o động, Hạ Toàn chỉ có thể làm theo yêu cầu của con trai: “Là, là bị cuốn vào chuyện mướn người hành hung nhưng nó bị oan.”
“Người bị hại là ai?” Hạ Chí Phi tiếp tục hỏi, không muốn nghe ông ta nhưng nhị.
“Là Thanh Hòa, nhưng chuyện này thật sự không liên quan tới Hữu Đức.” Hạ Toàn tiếp tục giải thích.
“Con trai con bị hại, người mướn giang hồ hành hung có thể là em trai con? Bây giờ cha lại muốn con giúp đỡ Hạ Hữu Đức?” Hạ Chí Phi rất muốn cho mình hai bạt tai xem bản thân có đang nằm mơ không.
“Không phải cha đã nói rồi sao? Hữu Đức bị oan.” Hạ Toàn cũng nóng nảy.
“Phải không? Nếu oan uổng thì tại sao người ta lại tìm nó? Nếu nó bị oan thì tại sao nó lại tới tìm con? Nếu không làm gì thì tại sao nó lại chột dạ? Tại sao hai người lại đến tìm con trước khi chuyện bại lộ? Cha, con chỉ là hiếu thuận chứ không ngốc.” Hạ Chí Phi cảm thấy lúc này bản thân lý trí đến đáng sợ!
Hạ Toàn âm thầm mắng mình mấy lần, thật là thiếu suy xét, bị Chu Kiều Kiều kia nhiễu loạn khiến ông ta sốt ruột.
“Chí Phi, Hữu Đức bị nhà họ Vương lợi dụng. Cả nhà đó dùng chuyện năm xưa uy h.i.ế.p Hữu Đức đưa bọn họ tới tỉnh thành. Nhìn qua thì có vẻ là vì công việc thời vụ kia nhưng thật chất là vì muốn trả thù Thanh Hòa. Hiện tại bọn họ vụng trộm làm chuyện này, hình như còn thất bại. Cha và Hữu Đức biết được là vì cô gái tên Chu Kiều Kiều kia đột nhiên chạy tới Hữu Đức trong. Cô ta nói ra chuyện này, còn nói muốn Hữu Đức giải quyết, bằng không sẽ đẩy hết chuyện này lên đầu Hữu Đức. Trước đó Hữu Đức bị bắt viết giấy cam đoan sẽ giải quyết vấn đề công tác cho bọn họ. Bây giờ nó muốn giải thích cũng không giải thích rõ được! Nếu phải giải thích thì phải lôi chuyện năm xưa ra, không phải là tìm c.h.ế.t sao?” Hạ Toàn cái khó ló cái khôn, biên đủ lý do, suy nghĩ cẩn thận thì cảm thấy cũng có lý nên tự tin hơn không ít: “Con nghĩ lại xem, Hữu Đức hồ đồ thế nào thì cũng đâu thể xuống tay với cháu ruột của mình.”
“Ông nội, ông nói như vậy cứ như người năm đó bắt cóc anh cả không phải là chú ba vậy.” Hạ Minh ngồi trong phòng nghe lén nãy giờ thật sự không nhịn nổi nữa, tại sao những người này có thể vô sỉ như vậy?
“Tên nhóc này, cháu biết cái gì? Chú ba cháu đã sớm hối cải làm người rồi!” Hạ Toàn hận không thể ăn tươi nuốt sống đứa cháu trai này.
“Ông nội hét cái gì? Cháu đang nói thật không phải sao?” Hạ Minh trề môi, cậu ta đã sớm kinh qua sự bất công của ông nội nhưng không thể ngờ được ông nội có thể càng ngày càng bất công, hết lần này tới lần khác như vậy. Lần nào cũng khiến tam quan của cậu ta thay đổi!
“Chí Phi! Con không quản con trai của con sao?” Hạ Toàn căm tức nhìn con mình.
Hạ Chí Phi nghe vậy, thoáng nhìn con trai: “Con cảm thấy Hạ Minh nói rất đúng, cha, năm đó Hữu Đức bắt cóc con trai cả của con, dạy hư hai đứa con nhỏ, gần đây Tuệ Tuệ nhà họ còn đoạt hôn phu của Vi Vi. Vợ con tâm sự với Vi Vi, phát hiện ra có không ít lần Tuệ Tuệ nhúng tay vào chuyện của Vi Vi và Kỷ Phong. Còn có chuyện gì mà nó không làm được?” Hạ Toàn cũng câm nín, lúc đầu ông ta thiên vị đứa con nhỏ cũng không biết những chuyện này. Sau này bất công thành quen, những chuyện mà con trai nhỏ lén lút thực hiện ông ta đều biết.
“Chí Phi, cho dù trước đó em trai con đã làm sai nhưng lần này nó không có. Con không thể nhìn bọn họ hãm hại Hữu Đức, Tiểu Thiên, Tiểu Thiên cũng đang rất có tiền đồ. Cũng không thể để Tiểu Thiên bị phế đi như vậy chứ?” Hạ Toàn đã rất tuyệt vọng.
Nhắc tới Hạ Thiên, Hạ Chí Phi càng tức giận: “Tiền đồ của con nó quan trọng vậy tính mạng con trai con không quan trọng sao?”
“Không phải cha đã nói rồi sao? Không phải nó làm mà.” Hạ Toàn phát hiện trong lòng con trai cả đã nhận định chuyện này là do Hữu Đức làm.
“Có phải oan uổng hay không thì con không biết, cha cũng không biết đúng không. Cha, con sẽ không nhúng tay vào chuyện này. Nếu Hữu Đức thật sự bị oan thì người ở cục cảnh sát cũng không thể làm gì nó. Nếu không phải oan thì nó cứ chờ nhận tội đi, thành thật gánh vác sai lầm của nó.” Lần này Hạ Chí Phi vô cùng kiên định với suy nghĩ của mình. Lúc trước ông ta có thể nhẫn nhịn là vì mấy đứa nhỏ vẫn sống tốt, tuy là có bị thiệt thòi nhưng cha dùng tính mạng uy hiếp, ông ta cũng không thể mặc kệ sống c.h.ế.t của cha, để bọn nhỏ chịu thiệt một chút cũng không sao, ông ta sẽ từ từ bù đắp, nhưng lần này Hạ Hữu Đức lại muốn hại tính mạng của con trai ông ta, nếu ông ta lại mặc kệ thì chắc bốn đứa con của ông ta đều bị xử lý. Cũng không biết bây giờ Thanh Hòa thế nào rồi.
“Chí Phi, nó là em trai con.” Hạ Toàn thở dài.
“Cha, Thanh Hòa là con trai con đó, bây giờ cha ở đây lải nhải chuyện con trai cha, vậy cha có hỏi thăm con trai con một câu nào chưa? Hiện tại con trai con có bị thương không?” Hạ Chí Phi hỏi lại Hạ Toàn.
Hạ Toàn cũng ngây ngẩn cả người.
Hạ Chí Phi đứng lên: “Cha, cha là một người cha thì con cũng vậy. Cha đối xử tốt với Hữu Đức, con vì hiếu thuận với cha mà chưa từng đối tốt với con trai con. Con đâu thể nào làm vậy cả đời đúng không? Con phải đến cục cảnh sát hỏi thăm tình huống, phải xem con trai của con có an toàn không. Cha có rảnh ở đây náo loạn với con thì nên nghĩ xem phải ăn nói thế nào với người nhà Hữu Đức đi.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");