(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Hai em trai con của cha mẹ nuôi liên thủ với chú ruột để g.i.ế.c cậu... Nếu tôi mà là cậu thì tôi sẽ tức đến mức mất ngủ nửa năm mất.” Dư Thành thật cạn lời.
Vương Thanh Hòa liếc nhìn anh ấy, Dư Thành này cái gì cũng được, chỉ là quá độc mồm độc miệng, chuyện anh báo thù bất chấp qua miệng Dư Thành lại càng khiến người ta thêm tức giận.
“Rồi rồi, tôi lại nói sai chỗ nào rồi? Cậu đừng nhìn tôi như vậy, sợ lắm. Cậu đi theo bọn họ để cho lời khai đúng không? Tôi về trước nhé, nếu chiều nay cậu không về kịp thì tôi giúp cậu đi đón em dâu.”
Dư Thành cảm thấy bản thân đã nói trúng vấn đề, với tính tình của Vương Thanh Hòa, cho dù có xảy ra chuyện nguy hiểm như vậy thì cũng không có chuyện anh để cho vợ về nhà một mình. Chuyện này anh không nhờ vả người khác, hẳn là muốn tự đi nhỉ.
“Cảm ơn.” Vương Thanh Hòa cảm ơn xong thì cũng rời đi.
Ở văn phòng khu phố, Chu Kiều Kiều chờ cả một buổi sáng, trong lòng vô cùng bất an, cô ta vốn đã không nắm được tình hình, bây giờ lại càng thêm bồn chồn nên dứt khoát xin nghỉ. Cô ta không về nhà mà là hỏi thăm xung quanh để tìm tới nhà Hạ Hữu Đức. Xảy ra chuyện lớn như vậy, hôm nay Hạ Hữu Đức sẽ không đi làm, ông ta đứng ngồi không yên nên quyết định ở nhà chờ cùng với Hạ Toàn. Hạ Toàn vô cùng bất đắc dĩ với đứa con trai không biết nhẫn nại che giấu tâm tình này.
“Con nhìn con xem, bộ dáng này là sao? Không phải đã chuẩn bị hết rồi sao? Còn sợ cái gì?” Hạ Toàn bảo Hạ Hữu Đức đừng đi qua đi lại nữa, ông ta có chút chóng mặt rồi.
Cảm giác bất an trong lòng Hạ Hữu Đức không hề giảm đi, ông ta quay đầu nhìn người cha vẫn còn rất bình tĩnh kia, đột nhiên nói: “Cha, cha không hề tham dự chút nào trong chuyện này, đương nhiên là cha không sợ! Nhưng con đã nhúng tay vào rồi, mấy tên nhóc nhà họ Vương ép con viết giấy cam đoan, con không viết thì chúng không hỗ trợ nữa. Cha nói xem nếu bọn chúng xảy ra chuyện thì con phải làm sao? Bọn chúng tuyệt đối sẽ không bao che con!”
“Có thể xảy ra chuyện gì được? Con cũng thật là, sao lại viết chứ? Chuyện này chỉ có thể nói bằng lời, sau đó chúng ta có thể phủi sạch. Chuyện nguy hiểm biết bao nhiêu chứ? Hiện tại chuyện đã thế này, cứ chờ xem đi. Không phải nói buổi chiều sẽ có tin tức sao?” Hạ Toàn cảm thấy đứa con trai này làm việc quá thiếu suy nghĩ.
“Có một cô gái chừng hai mươi ở bên ngoài, nói là tới tìm ông.” Vợ Hạ Hữu Đức vào nhà, lạnh mặt nói.
Mấy ngày nay trong nhà bận rộn đủ thứ việc, bà ta cảm thấy đây không phải chuyện gì tốt, hơn nữa, Tuệ Tuệ cũng không thân cận với bà ta, không thèm màng đến nhà cửa, rõ ràng biết trong nhà đang có chuyện mà cũng không hỏi, chỉ ru rú trong căn phòng phía tây.
“Nữ? Chắc là Chu Kiều Kiều, bà mau đưa người vào, nói không chừng là tin tốt.” Hạ Hữu Đức vô cùng vui vẻ, nếu không phải sợ bị bắt chẹt thì ông ta đã nhào ra ngoài.
Một lúc sau, vợ Hạ Hữu Đức đã đưa người vào trong.
Chu Kiều Kiều vừa vào nhà đã gây sức ép: “Chồng tôi và anh hai vẫn chưa về, mấy người nói xem sẽ không xảy ra chuyện gì đó chứ? Hôm nay tôi đi làm, trong lòng cứ lo lắng không yên.”
“Có thể ra chuyện gì?” Hạ Toàn liếc nhìn cô ta, con nhóc này đúng là không có mắt nhìn, vất vả lắm Hữu Đức mới chịu yên mà cô ta lại thêm vào, đúng là tóc dài não ngắn, ngày thường nhìn rất khôn khéo, thực tế cũng chỉ được thế này.
“Tôi... tôi lo lắng, dự cảm của tôi vẫn luôn rất chuẩn.” Chu Kiều Kiều cũng không biết phải giải thích cho cả nhà này thế nào.
“Được rồi, có chuyện gì được chứ? Đúng rồi, nghe nói mấy người bắt con tôi viết giấy cam đoan? Cô không đưa giấy cam đoan cho bọn họ cầm đi chứ?” Trong mắt Hạ Toàn lóe lên vẻ khôn khéo, Chu Kiều Kiều chợt cảnh giác, đám người này đang âm mưu chuyện xấu xa rồi!
“Thứ này đương nhiên phải đưa cho chồng tôi rồi, bằng không xảy ra chuyện gì, mấy người sẽ lo cho anh ấy sao?” Chu Kiều Kiều thấy vẻ mặt thất vọng của hai người kia, trong lòng âm thầm cười lạnh.
“Sao? Mấy người muốn cướp thứ đó rồi mặc kệ bọn họ sao? Không có đâu. Tôi cũng không ngại nói cho mấy người biết, giấy cam đoan nằm trên người chồng tôi. Nếu anh ấy xảy ra chuyện mà mấy người mặc kệ thì mấy người cứ chờ bị liên lụy đi!” Chu Kiều Kiều tỏ thái độ hung ác.
Lúc này Hạ Toàn cũng không bình tĩnh được nữa, sẽ xảy ra chuyện thật sao?
“Nếu xảy ra chuyện thì làm sao chúng ta biết được?” Vợ Hạ Hữu Đức từ phòng bếp đi vào, đột nhiên hỏi một câu khiến ba người kia ngơ ngác. Đúng vậy! Bọn họ không hề biết được tin tức gì. Nếu xảy ra chuyện thì bọn họ hoàn toàn không có thời gian ứng phó.
“Hoặc là chờ tới giờ Vương Thanh Hòa đi đón vợ, hoặc là mấy người hỏi thăm người quen. Nếu thật sự xảy ra chuyện thì sẽ không đến mức im hơi lặng tiếng.” Chu Kiều Kiều trầm mặc. Cô ta phải giữ kỹ tờ giấy cam đoan, chỉ cần cô ta không giao ra thì cho dù Vương Thanh Phú và chồng cô ta có chỉ điểm thế nào thì Hạ Hữu Đức không thừa nhận là được. Đến lúc đó cô ta có thể dùng tờ giấy này để bắt chẹt nhà họ Hạ. Nếu xảy ra chuyện thì chồng cô ta sẽ trở nên vô dụng, cô ta phải bảo vệ chính mình.
Vốn dĩ cô ta và Vương Thanh Kỳ cũng chẳng có tình cảm sâu đậm gì, cô ta chỉ vì cuộc sống tươi đẹp trong giấc mộng thôi. Nghĩ đến lý tưởng có thể chỉ là một giấc mộng thật, Chu Kiều Kiều càng thêm tức giận.
“Tôi đi tìm người hỏi thăm một chút.” Hạ Toàn nhìn sắc mặt trắng bệch của con trai thì biết không thể trông mong gì nên dứt khoát tự mình đi hỏi thăm.
Lúc Hạ Toàn đi hỏi thăm tin tức, Hạ Hữu Đức và Chu Kiều Kiều đều đứng ngồi không yên. Một tiếng đồng hồ sau, Hạ Toàn mới trở về, sắc mặt ông ta vô cùng khó coi. Thấy ông ta như vậy, Hạ Hữu Đức không thể ngồi yên được nữa: “Cha... có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
Chu Kiều Kiều cũng nín thở.
Hạ Toàn thoáng nhìn Chu Kiều Kiều, chửi ầm lên: “Hai tên đàn ông nhà họ Vương mấy người đúng là phế vật! Đã mang theo nhiều người như vậy mà còn để xảy ra chuyện, nghe nói một đám người đã bị đưa đi hỏi chuyện rồi. Cả đường đi chồng cô cứ bảo Hạ Hữu Đức mướn anh ta. Có biết xấu hổ không hả? Muốn lấy chỗ tốt của nhà tôi mà vừa xảy ra chuyện đã bán đứng chúng tôi? Tôi nói cho cô biết, nếu nhà tôi gặp chuyện không may thì mấy người cũng đừng hòng chạy thoát! Thật cho rằng nhà tôi sẽ để mấy người tùy tiện đùa giỡn sao?”
Chu Kiều Kiều cũng thay đổi sắc mặt: “Sao? Chuyện này là do mấy người đề cập, ép chúng tôi thực hiện, bây giờ xảy ra chuyện mà mấy người muốn thoát sao? Đừng có mơ, cùng lắm thì tất cả mọi người cùng gánh! Tôi không tin nhà họ Vương chúng tôi không có tiền đồ như vậy, chuyện cũng đã xảy ra rồi, nhà mấy người cũng phải phụ trách.”
Hạ Hữu Đức lo đến phát khóc: “Cha, chuyện này có liên lụy Tiểu Thiên không! Cha phải cứu con, nếu con bị bắt thì nhà này phải làm sao?”
“Khóc có ích lợi gì? Cha lo nhất là nếu anh cả con biết chuyện này...” Hạ Toàn nghĩ mà sợ hãi!
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");