(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Vợ đột nhiên chui vào lồng ngực, Vương Thanh Hòa ôm lấy cô như một phản xạ có điều kiện. Anh mở miệng, giọng điệu nhẹ nhàng hơn mấy phần: “Tú Tú, em muốn... em làm sao vậy?” Vương Thanh Hòa thật sự muốn hỏi vợ anh muốn cái gì, cô ôm anh như vậy, chỉ cần cô mở miệng thì cái gì anh cũng cho cô.
Bạch Tú Tú vùi trong n.g.ự.c anh, ngẩng đầu lên, biểu lộ chân tình: “Hôm nay mọi việc đều phải cẩn thận, tuy đã sắp xếp ổn thỏa nhưng bọn họ nhiều người như vậy, khó tránh khỏi sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Anh nhất định phải bảo vệ tốt bản thân, mặc kệ tình huống như thế nào thì anh vẫn là quan trọng nhất. Chỉ khi anh an toàn thì em và hai đứa nhỏ mới sống yên ổn được. Nếu anh để lại em một mình...” Cô vẫn có thể sống được nhưng sẽ rất vất vả, vả lại cách một đời, cô dường như đã yêu người đàn ông này thật. Bạch Tú Tú đưa tay sờ mặt anh, trong mắt không có thâm tình nhưng thật sự có tình yêu.
Đời trước cô và Vương Thanh Hòa ở chung, vẫn là anh hiểu cô nhưng cô lại không hiểu gì về anh cả, những năm tháng ở nhà họ Vương, cô chỉ cảm thấy cuộc sống không được như ý, lúc nào cũng mơ tới ngày lành nên chưa từng suy xét đến cái gọi là tình cảm, chỉ vì anh là người đẹp trai nhất thôn nên lúc đó cô mới kết hôn với anh. Cho đến khi cô chết, linh hồn không tiêu tan thì mới chậm rãi tìm hiểu người đàn ông này, sau khi sống lại, cô mới dần dần yêu anh. Chắc là yêu nhỉ? Dù sao nếu để cô chọn thì cô vẫn sẽ chọn gả cho Vương Thanh Hòa, ngoài anh ra thì cô chưa từng rung động với ai.
Tim Vương Thanh Hòa đập thình thịch, khi tình yêu được đáp lại, không ai rõ ràng hơn đương sự. Nhìn vợ trong lòng mình, Vương Thanh Hòa cảm thấy miệng khô lưỡi khô nhưng lại không biết phải làm sao, anh thật sự muốn làm chút gì đó với cô nhưng vợ sắp phải vào văn phòng, anh cũng có việc quan trọng phải làm.
Áp xuống xao động trong lòng, Vương Thanh Hòa ôn nhu ôm cô, động tác rất nhẹ nhàng, sợ dọa đến cô, cũng không muốn cô nhìn thấy dáng vẻ chật vật của mình. Bên tai Bạch Tú Tú toàn là tiếng tim đập của Vương Thanh Hòa, đập rất nhanh, anh đang khẩn trương sao?
“Dù là lúc nào thì anh cũng sẽ không để em lại một mình.”
Vương Thanh Hòa hứa hẹn với vợ xong thì mới lưu luyến buông cô ra: “Tú Tú, anh đi làm. Buổi tối... anh đến đón em.”
“Em chờ anh.” Bạch Tú Tú nghe anh nói vậy thì cũng yên tâm.
Anh luôn là người nói lời giữ lời, đã hứa với cô thì chắc chắn sẽ làm được.
Cả đoạn đường tiếp theo, Vương Thanh Hòa đạp xe vô cùng khí thế.
Chẳng bao lâu anh đã đến nhà máy, đậu xe xong xuôi. Vương Thanh Phú đã chờ Vương Thanh Hòa từ sáng sớm. Vì tránh để Vương Thanh Hòa hoài nghi nên anh ta không dám ra cửa chờ, chỉ sợ Vương Thanh Hòa cảm thấy anh ta quá nhiệt tình mà nghi ngờ. Không cần phải nói là anh ta đã chịu bao nhiêu dày vò, đợi hơn nửa ngày trời, anh ta cũng đã chạy ra ngoài xem mấy lần, Vương Thanh Hòa không lừa anh ta đó chứ?
“Không phải cậu xin nghỉ vì không khỏe sao? Sao còn chạy loạn ở nhà máy, không đi bệnh viện đi?” Quản lý của Vương Thanh Phú thấy anh ta vẫn còn ở nhà máy thì nổi lên nghi ngờ. Công nhân thời vụ này mới tới được bao lâu chứ? Đầu tiên là gây phiền phức cho mọi người, bây giờ lại nói không thoải mái, còn không chịu đến bệnh viện, tính kéo dài bao lâu chứ?
Vương Thanh Phú mau chóng cười làm lành: “Quản lý Dương, tôi đi ngay đây.”
“Mau đi đi, khám xong thì quay về làm việc.”
Trong lòng Vương Thanh Phú càng nóng như lửa đốt, lúc anh ta muốn chạy ra cổng lớn thì Vương Thanh Hòa xuất hiện. Vương Thanh Hòa nói chuyện với người khác vài câu rồi mới xoay người đi vào trong.
“Tại sao bây giờ mới đến? Rốt cuộc anh có muốn xem chứng cứ không? Nếu không muốn thì tôi không đợi anh nữa. Vì chuyện của anh mà tôi còn cố ý xin nghỉ đây.” Vương Thanh Phú trút hết toàn bộ bất mãn lên đầu Vương Thanh Hòa, chỉ hận không thể mắng thêm vài câu.
Vương Thanh Hòa tùy ý liếc nhìn anh ta: “Chuyện này tôi không gấp thì thôi, chú nóng nảy cái gì? Không phải đã xin nghỉ rồi sao? Đúng rồi, thật ra tôi cũng rất tò mò, chứng cứ kia cũng đâu phải thứ gì khó lấy ra, tại sao nhất quyết muốn tôi đi với chú?” Vương Thanh Phú lập tức bồn chồn, hai ngày trước Vương Thanh Hòa không hỏi, tại sao hôm nay lại hỏi đến? Anh ta!
“Thôi, tôi cũng lười quản. Dù sao chỉ cần đưa thứ đó cho tôi là được, đừng mất hồn nữa, chúng ta đi nhanh đi.” Vương Thanh Hòa tùy tiện cho qua, trong lòng Vương Thanh Phú cũng nhẹ nhàng thở ra, quên cả việc trút giận lên đầu Vương Thanh Hòa. Anh ta vắt óc nghĩ cách biện giải, lạnh mặt nói: “Tôi đưa anh cả đến đó là để xác định xem anh cả có thật sự muốn thấy thứ đó không. Lỡ đâu tôi mang tới đây, anh đoạt lấy mà không đưa tôi tiền thì sao? Chúng ta đến một nơi kín đáo mà tôi cảm thấy an toàn, lại một tay đưa tiền, một tay đưa chứng cứ.” Vương Thanh Phú nói xong thì cảm thấy bản thân quả là thiên tài! Vương Thanh Hòa gật gật đầu, tỏ vẻ tin lời anh ta.
“Nơi chúng ta đến là nơi nào vậy?” Vương Thanh Hòa theo Vương Thanh Phú ra ngoài, thuận miệng hỏi anh ta.
Vương Thanh Phú nghe vậy thì lập tức cảnh giác: “Anh cả hỏi chuyện đó làm gì?”
“Tôi có quyền biết mình đang đi tới đâu chứ? Nếu chú không nói thì chúng ta không cần đi nữa, vả lại chú cũng đừng bịa một địa chỉ giả để lừa tôi. Nếu chỗ chú nói và chỗ chúng ta đến không phải cùng một nơi thì tôi sẽ không đi cùng chú đâu.”
Vương Thanh Hòa nhìn Vương Thanh Phú, lúc này Vương Thanh Phú căn bản không có cơ hội từ chối. Nếu bọn họ thật sự muốn làm gì đó thì đương nhiên đã chuẩn bị sẵn sàng cho nên dù anh có yêu cầu gì, dù Vương Thanh Phú có hoài nghi hay không thì anh ta cũng không dám từ chối. Suy nghĩ của Vương Thanh Hòa cũng chính là tâm tình của Vương Thanh Phú ngay lúc này. Trong lòng anh ta âm thầm mắng chửi, cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng nghĩ tới chuyện chỉ cần lừa người đến đó là anh ta đã thành công rồi, chỉ là cho biết địa chỉ, có thể làm được gì chứ? Còn ai biết nữa đâu? Vương Thanh Phú nghĩ xong thì mở miệng nói: “Là một xưởng chế giày bỏ hoang ở phố Cây Liễu thành Tây.”
“Được, chúng ta đi thôi.” Vương Thanh Hòa không tiếp tục khiến anh ta khó xử nữa.
Hai người đi ra cửa, lúc vừa ra tới nơi, Vương Thanh Hòa thấy Dư Thành đang nấp trong một góc nên lại hỏi Vương Thanh Phú: “Chúng ta đến xưởng chế giày bỏ hoang ở phố Cây Liễu thành Tây đúng không?”
“Hả? Đúng.” Vương Thanh Phú thuận miệng trả lời, vừa nói xong lại ngẩn ra, quan sát xung quanh, phát hiện không có ai thì mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó bắt đầu oán trách Vương Thanh Hòa: “Anh nói lớn tiếng như vậy làm gì? Bị người ta nghe thấy sẽ không tốt? Không phải tôi vừa nói với anh đó sao?”
“Không có gì, tôi sợ chú gạt tôi nên mới lớn tiếng như vậy, thử xem chú có bị giật mình hay không, nếu chú ngẩng người thì chính là đang nói dối.” Vương Thanh Hòa tùy tiện tìm lý do. Vương Thanh Phú nghe thế thì không biết phải nói thế nào: “Sao mà anh đa nghi quá vậy?” Hai người một trước một sau đi ra ngoài, chờ hai người đi xa, Dư Thành trốn trong góc kia mới bước ra.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");