Trọng Sinh Trở Về Trước Ngày Nữ Chính Gian Xảo Gả Vào Nhà

Chương 443




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hạ Tuệ Tuệ âm thầm nhéo mình một phen, hốc mắt lập tức đỏ lên: “Anh xem hai ngày nay chúng ta đã chịu tội bao nhiêu rồi? Em là người thô ráp, bình thường ở nhà cũng phải làm việc, quen rồi nên cũng chẳng sao, nhưng anh không giống như vậy, lúc trước anh ở nhà, bà nội xem anh như bảo bối. Bây giờ thì hay rồi, anh cưới em về nhà, bây giờ bà nội không còn thương anh như trước kia. Em còn nghĩ sau khi chúng ta về quê, đối xử tốt với những người ở dưới quê thì sẽ khiến bà nội lau mắt mà nhìn, cũng có thể cứu vãn hình tượng của anh trong lòng bà nội. Kết quả số tiền này lại mất đi như vậy...”

Kỷ Phong nghe vậy thì sửng sốt, không ngờ Hạ Tuệ Tuệ lại đang nghĩ chuyện này. Lúc này những người trên bàn ăn đều nhìn bọn họ, Kỷ Phong cũng có chút ngượng ngùng: “Tuệ Tuệ, anh... thật xin lỗi, anh không phải cố ý. Anh không giữ kỹ tiền, làm hại kế hoạch của em ngâm nước nóng, em tức giận là đúng. Không phải chỉ là ở cùng Hạ Thiên hai ba ngày sao? Không sao đâu, có thể được mà!”

Thái độ của Kỷ Phong đột nhiên chuyển biến khiến cho cả nhà vô cùng ngạc nhiên, Kỷ Phong này cũng thật là dễ lừa nhỉ?

“Kỷ Phong, sau này chúng ta phải sống cho tốt, để bà nội thấy chúng ta không hề chọn sai.” Hạ Tuệ Tuệ nói vô cùng thâm tình khiến Kỷ Phong tâm thần nhộn nhạo, không có gì không hài lòng. Cũng đúng, là do anh ta nghĩ nhiều. Tuệ Tuệ chỉ mới vừa kết hôn với anh ta mà bà nội lại làm quá đáng như vậy, Tuệ Tuệ bất an cũng là chuyện bình thường. Cũng đã kết hôn rồi, bọn họ cũng không thể nào sống không tốt, sẽ khiến cho người khác chế giễu. Kỷ Phong nghĩ vậy thì lập tức tỏ vẻ oai hùng: “Tuệ Tuệ, em yên tâm đi, anh nhất định sẽ bảo vệ em và đứa nhỏ trong bụng, còn có gia đình em nữa!”

Hạ Hữu Đức vốn đang nhìn tới ê răng, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, bây giờ nghe nói nhà ông ta cũng được lợi thì lập tức vui vẻ.

“Đứa nhỏ này, thật là trọng tình nghĩa. Con đối tốt với Tuệ Tuệ, nhà cha cũng yên tâm. Nếu sau này Hạ Thiên có tiền đồ, nhất định sẽ giúp đỡ hai đứa. Những người khác trong nhà con không có liên quan gì đến nhà cha, nhưng con là con rể của cha. Kỷ Phong à, con kết hôn với Tuệ Tuệ, chúng ta mới thật sự là ân nhân.”

Hạ Hữu Đức vừa nói vừa nhịn đau gắp thịt cho Kỷ Phong: “Nào, ăn nhiều một chút.”

“Cảm ơn cha vợ.” Kỷ Phong cũng không khách sáo, cả nhà lại náo nhiệt hẳn lên.

Hạ Tuệ Tuệ âm thầm tính toán phải làm sao để cha không chiếm được lợi ích của cô ta, thậm chí cô ta còn có chút hối hận, sớm biết trở về sẽ như thế này, cô ta không lấy tiền của Kỷ Phong thì hơn. Vốn là không muốn về thôn nên mới lén lút trộm tiền của Kỷ Phong, khiến anh ta không thể mua vé xe. Ai biết lại xảy ra chuyện này?

Mặc kệ trong lòng tính toán ra sao thì ngoài mặt mọi người vẫn hòa thuận vui vẻ.

Lúc này, cả nhà Hạ Chí Phi vừa ăn cơm chiều xong, Tề Nghênh Nghênh lạnh mặt nhìn đồng hồ: “Ông Hạ, đã mấy giờ rồi? Cha không về cũng thôi đi, ngay cả Hạ Thành cũng không thấy đâu.”

“Chắc là cha đến chỗ Hữu Đức, còn Hạ Thành... nó lớn như vậy rồi, còn có thể c.h.ế.t ở ngoài được sao?” Hạ Chí Phi không coi trọng Hạ Thành như đứa con trai nhỏ. Hiện tại con trai nhỏ đã nghe lời hơn rất nhiều, Hạ Thành lại càng ngày càng tương phản, tối ngày chạy tới nhà vợ. Cưới vợ xong thì cũng quên mất mình là ai.

“Ông nói cái gì vậy? Đó là con trai của chúng ta.” Tề Nghênh Nghênh tức giận đánh vào tay ông ta.

“Nếu nó không phải con trai tôi thì tôi đã sớm ném nó ra khỏi cửa rồi. Bà nhìn bộ dáng của nó xem? Cả ngày theo vợ nó chạy loạn khắp nơi, hôm nay chuyện công tác của nó đã ổn thỏa rồi, ngày mai nó có thể đi làm ngay, lát nữa nó về tôi còn phải nói chuyện với nó đấy! Nếu lần này còn làm việc không ra gì thì đừng nhận là con của tôi.” Hạ Chí Phi tránh sang một bên rồi nói tiếp.

Tề Nghênh Nghênh vừa nghe chuyện công tác không còn vấn đề gì nữa thì sắc mặt mới khá lên: “Xem như ông có lương tâm, nhớ tới con trai của chúng ta. Ông nói xem đã giờ này rồi, bình thường hai đứa nó cũng đâu có về muộn như vậy. Hôm nay là vì sao?”

“Hạ Minh, hay là con đến nhà chị dâu con xem thử.” Hạ Chí Phi thoáng nhìn con trai nhỏ đang ngồi một bên không biết làm gì, bảo cậu ta đi tìm người.

“A? Không cần đâu nhỉ? Nói không chừng anh hai đang ở nhà chị hai không muốn về thì sao, con đi thì được cái gì? Lại bị đánh đuổi về sao...”

“Mở cửa! Mau mở cửa! Mau cứu Hạ Thành.” Hạ Minh còn chưa kịp nói xong thì bên ngoài đã vang lên tiếng đập cửa dồn dập và tiếng kêu thất thanh, kèm theo đó là tiếng nức nở.

“Có chuyện gì vậy?” Tề Nghênh Nghênh vội vàng bước ra mở cửa, vừa mở ra thì phát hiện Hạ Thành đang được vợ đỡ về. Trên mặt xuất hiện một mảng bầm tím lớn, chân cũng khập khà khập khiễng, trông không còn chỗ nào lành lặn? Tề Nghênh Nghênh thấy vậy thì suýt hôn mê.

“Mẹ, mẹ không sao đó chứ?” Hạ Minh nhanh tay lẹ mắt đỡ bà ta.

Nhìn thấy anh hai một thân thương tích về nhà, cậu ta cũng bị dọa sợ: “Xảy ra chuyện gì vậy? Chị hai, không phải hai người về nhà mẹ đẻ của chị sao?”

Hứa Niệm Đệ vừa khóc vừa thở hổn hển: “Mọi người đưa anh ấy vào trong trước đã, anh ấy còn đang khó chịu lắm.”

“Đúng vậy, mau đỡ anh hai con lên sô pha đi.” Tề Nghênh Nghênh cũng hoảng loạn kéo chồng rời khỏi sô pha. Hạ Minh đỡ người tới sô pha ngồi xuống. Hạ Thành đau đến mức xuýt xoa: “Ai da, eo...”

“Anh hai, anh bị gì vậy?” Hạ Minh nhìn anh ta, vô cùng tò mò.

Hạ Thành cảm thấy bản thân thật đen đủi: “Đừng nói nữa, em trai của chị hai mày vì muốn cưới vợ mà đắc tội người ta. Người nhà đó tới kiếm chuyện, muốn đánh em trai cô ấy, tao giúp đỡ một chút thì thành thế này.”

“Này... sao lại đắc tội người ta?” Hạ Minh nghi hoặc, cưới vợ mà còn đắc tội người khác được sao?

“Nhà bọn họ không muốn mua nhà mới nên quyết định xây thêm, nghĩ là cứ làm âm thầm, không ảnh hưởng tới nhà ai, kết quả cậu ta làm việc ngu ngốc, làm sập tường nhà hàng xóm, tường nhà lại đổ sập lên người bà cụ nhà đó. Nhà hàng xóm sang muốn tìm người nói lý lẽ, mày nói xem không phải là lớn chuyện rồi sao?”

Hạ Thành nói đến đây lại nhớ tới việc mình bị đánh, trong lòng càng thêm khó chịu.

Hứa Niệm Đệ vẫn cứ mãi khóc lóc, nghe anh ta nói vậy thì ra vẻ khổ sở: “Đều là em không tốt, anh Thành, là em làm hại anh. Chuyện của em trai em khiến anh lo lắng rồi.”

“Vợ Hạ Thành, không phải tôi muốn nói cô đâu, hôn sự của em trai cô là vấn đề của nhà mẹ đẻ cô. Sao hả? Nhà tôi cưới cô về mà còn phải giúp em cô tìm đối tượng sao? Nhà tôi đối xử với cô cũng đâu có tệ đúng không? Cô mang thai nên cả nhà cái gì cũng nhường cô, món gì ngon tôi cũng để cho cô một phần. Lúc cô gả tới đây, tôi cũng cho cô không ít lễ hỏi. Bây giờ cô còn liên lụy con trai tôi sao? Nói tới nói lui, con trai tôi cũng thôi đi, cô cũng không nghĩ tới đứa nhỏ trong bụng sao? Lỡ đâu va vào cháu trai của tôi thì làm sao?” Tề Nghênh Nghênh giận dữ hỏi Hứa Niệm Đệ, trong lòng vô cùng hối hận, bà ta đã nói là không thể cưới, Hạ Thành một hai phải cưới, sớm biết thế bà ta đã mặc kệ thỉnh cầu của Hạ Thành, không cho phép hôn sự này diễn ra!

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.