(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Thấy ánh mắt không quá hữu hảo của anh ta, Dư Thành cũng không khách sáo, nhìn Hạ Thiên cười trào phúng: “Không phải là Hạ Thiên đây sao? Sao tan làm rồi mà không về nhà, đứng ngoài cửa làm gì? Hứng gió vui lắm sao?”
“Cậu!” Hạ Thiên lập tức nổi giận nhưng chỉ một lúc đã bình tĩnh lại ngay, lạnh mặt đáp: “Không cần cậu quản.”
“Đương nhiên là tôi không quản được rồi, tôi đâu phải cha cậu. À, tôi nhớ rồi, cậu bị bác cả đuổi khỏi nhà họ Hạ rồi, chẳng trách lại không vào trong. Bây giờ cậu đứng đây làm gì?” Dư Thành tiếp tục giễu cợt.
Hạ Toàn từ trong nhà đi ra, vừa vặn nghe thấy Dư Thành hạ bệ cháu mình thì nổi trận lôi đình, lập tức ra vẻ bề trên giáo huấn Dư Thành: “Nhóc Dư, làm gì cũng phải để lại đường lui, cái miệng này của cậu cũng độc quá nhỉ? Cái gì gọi là Hạ Thiên bị bác cả đuổi đi? Cậu thì biết cái gì?”
“Tôi cái gì cũng không biết, chỉ biết bây giờ Hạ Thiên không vào được nhà chú Hạ.” Dư Thành tận hết sức lực trào phúng hai người kia.
“Đủ rồi! Cậu cố ý làm nhục tôi đấy sao?” Hạ Thiên tức giận hỏi.
“Nhìn lại bản thân mình đi, đừng tự tạo thêm đất diễn nữa, tôi còn bận lắm, sau này gặp lại.” Dư Thành vui tươi hớn hở, nhìn bộ dáng khuất nhục của Hạ Thiên, Dư Thành thật sự muốn cười to. Hạ Thiên cũng có hôm nay!
Dư Thành dứt khoát rời đi khiến Hạ Thiên vô cùng tức giận, trong lòng cũng càng uất ức nhìn về phía Hạ Toàn: “Ông nội... ngài xem? Không phải là cháu không muốn về nhà mình ở, chính là vì lúc trước cháu ưu tú như vậy, trưởng bối nhà nào cũng khen cháu nên đám người cùng thế hệ mới ghen ghét cháu như vậy. Bây giờ cháu mất mặt rời đi, bọn họ chắc chắn sẽ dẫm cháu dưới chân. Ngày tháng như vậy... cháu có thể chịu đựng được sao?”
Hạ Thiên ra vẻ thương tâm, Hạ Toàn thấy cháu trai tủi thân như vậy thì cũng đau lòng, trong lòng càng thêm bất mãn với đứa con trai lớn, chỉ là nghĩ đến kế hoạch ngày mai, Hạ Toàn lại khuyên nhủ anh ta: “Tiểu Thiên, cháu đừng lo lắng, ông nội và cha cháu đã lo xong mọi chuyện rồi. Hôm nay cháu tới tìm ông nội, mục đích là gì ông nội cũng biết. Nhưng bây giờ nhà bác cả cháu không cho cháu vào nhà, ông nội cũng không có biện pháp cầu tình cho cháu. Cháu yên tâm, mấy ngày nữa thôi là bác cả của cháu sẽ thay đổi chủ ý.” Hạ Toàn vô cùng tự tin.
Hạ Thiên nghe vậy, trong lòng cũng vui vẻ, nhưng nhớ đến lần trước cha và ông nội cũng tự tin như thế, kết quả là anh ta đã bị đuổi đi ngay trong ngày hôm đó thì Hạ Thiên lại không vui nổi. Anh ta rối rắm nhìn Hạ Toàn: “Ông nội, lần này không có vấn đề gì thật chứ? Cháu không muốn bị liên lụy, mấy năm nay cháu thật không dễ dàng, ông nội cũng thấy mà.”
“Yên tâm, lần này tuyệt đối không có vấn đề, vậy đi, ông nội cùng con về nhà, để cha con nói rõ ràng mọi chuyện với con, như vậy con cũng không cần lo lắng nữa đúng không?” Hạ Toàn trông có vẻ rất hiền từ. Đây mới là cháu đích tôn của nhà họ Hạ, đám con cái nhà thằng cả có tính là gì?
“Được.” Hạ Thiên bán tín bán nghi.
Hai người cứ như vậy cùng nhau trở về nhà của Hạ Hữu Đức. Lúc về đến nơi, Hạ Thiên nhìn thấy trong nhà chỗ nào cũng không so sánh được với nhà bác cả thì cảm giác chênh lệch trong lòng lại càng lớn. Từ lúc anh ta vào nhà thì vẫn luôn rầu rĩ không vui.
Hạ Hữu Đức cũng biết con trai có ý gì, trong lòng có chút chua xót. Nếu bản thân cũng có được ngày lành như anh cả thì Hạ Thiên còn cần hâm mộ người khác sao?
“Cha, con đã đề nghị hẹn hò với Tâm Tâm, cô ấy nói muốn đến nhà chúng ta, là vào ngày kia, con...” Hạ Thiên nhìn Hạ Hữu Đức, sau khi về nhà cái gì cũng không nói, vừa mở miệng đã nhắc tới chuyện này.
Tâm Tâm?
Hạ Hữu Đức đầu tiên là nghi hoặc, sau đó mới hiểu ra ý của con trai. Đây là thúc giục ông ta mau chóng đưa nó về nhà họ Hạ!
“Có rất nhiều người muốn mời cô ấy dùng bữa nhưng cô ấy đều từ chối. Cô ấy chỉ chấp nhận lời mời của con, đây là lần đầu tiên cô ấy đến nhà, con đã miêu tả với cô ấy dáng vẻ của nhà bác cả. Cô ấy cũng biết bác cả rất thương con, nếu con không thể trở về, ắt hẳn cô ấy sẽ cảm thấy con là một người chỉ biết thổi phồng bản thân. Cha, nếu như vậy thì chuyện của con có thể không thành được.” Hạ Thiên tiếp tục nói ra lo âu và buồn bực trong lòng.
Vốn dĩ anh ta vì chuyện nhà cửa nên không muốn mời Tâm Tâm tới nhà, còn nghĩ lần đầu tiên sẽ hẹn ra ngoài ăn, ai biết tối nay lúc tan làm Tâm Tâm lại thay đổi ý kiến. Cũng không biết là chỗ nào xảy ra vấn đề, mà anh ta cũng không thể chất vấn Tâm Tâm chuyện này.
Hạ Toàn biết cháu trai sốt ruột, bây giờ nghe thấy chuyện này thì nghĩ phải đẩy nhanh tiến độ hơn một chút.
“Hữu Đức, con nói xem chuyện đã làm tới đâu rồi?” Hạ Toàn cũng hỏi dồn. Hạ Hữu Đức nhắc tới chuyện này là lại cảm thấy đau lòng.
“Yên tâm đi, đã làm thỏa đáng rồi, tổng cộng hai mươi lăm người, ngày mai chỉ cần Vương Thanh Hòa bị lừa tới đó thì sẽ không có kết cục tốt. Con không tin lần này nó không chết.” Ánh mắt của Hạ Hữu Đức lóe lên vẻ hung ác. Tuy rằng gần đây cả nhà đều chịu khổ nhưng không sao, đã sắp trở về bộ dáng trước kia rồi!
Nếu c.h.ế.t một Vương Thanh Hòa còn chưa xong thì có thể khiến cả Hạ Thành và Hạ Minh đi cùng. Nếu không phải lo lắng anh cả phát hiện ra manh mối thì ông ta thật hận không thể xử lý hết đám con cái nhà anh cả!
Hạ Thiên nghe nói có nhiều người như vậy thì trong lòng mới yên tâm. Anh ta không tin lời bảo đảm của cha và ông nội nhưng anh ta tin tưởng sự thật! Hơn hai mươi người đối phó với Vương Thanh Hòa, chắc chắn là không còn đường sống. Chỉ cần Vương Thanh Hòa biến mất thì bác cả sẽ tiếp tục bồi dưỡng anh ta. Anh ta tốt hơn Vương Thanh Hòa nhiều, ít nhất anh ta có thể bảo đảm sẽ đối xử tốt với Hạ Thành và Hạ Minh.
“Lần này đã tốn không ít tiền, cha, tiền cha đưa con không đủ, con phải tự bỏ thêm đấy.” Hạ Hữu Đức nhớ tới tiền của mình là lại cảm thấy đau lòng.
Hạ Thiên nghe vậy, mỉm cười nói: “Cha, tiền này cha đòi Tuệ Tuệ đi. Nếu không phải vì chuyện của nó thì bác cả cũng không đuổi con đi. Sau khi con bị đuổi đi thì hết chuyện này tới chuyện khác ập tới! Hạ Tuệ Tuệ vì hôn sự của nó mà không suy xét đến con. Tiền này nó phải bỏ ra, không phải nó có của hồi môn đó sao? Kêu nó đưa cho chúng ta.”
Hạ Hữu Đức bị con trai thuyết phục, đúng rồi! Con nhóc c.h.ế.t tiệt kia gả ra ngoài nhưng lại mang đến cho ông ta và Tiểu Thiên không ít phiền toái. Người nhà không muốn liên lụy tới nó nhưng ít nhiều nó cũng phải giúp đỡ chứ? Sau này cả nhà tốt lên thì nó cũng được thơm lây mà.
“Cứ làm như vậy đi, vợ à, bà mau đi làm cơm chiều đi. Không thấy cả nhà còn chưa ăn cơm sao? Chúng tôi có thể chịu đói nhưng cha thì sao?” Hạ Hữu Đức thúc giục vợ nấu cơm, gánh nặng trong lòng không còn, thái độ của ông ta đối với Hạ Toàn đúng là tốt không tả được.
Hạ Toàn cũng cười nói: “Ăn cái gì chứ? Một nhà ba người các con ăn đi, cha về chỗ anh cả các con ăn. Chờ thêm mấy ngày nữa là nhà ta lại giống như trước đây.”
“Ông nội, ông ở lại đi.” Hạ Thiên cũng giữ người, ông nội là chỗ dựa quan trọng nhất của anh ta. Tiếp theo anh ta có không ít chuyện muốn nhờ vả, phải giữ quan hệ thật tốt mới được!
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");