(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Báo án sao? Chuyện lớn như vậy à?” Dư Thành bị dọa cho hoảng sợ, có chuyện gì vậy chứ?
“Ngày mai tôi sẽ không chào hỏi anh, anh cũng ẩn nấp kĩ một tí, đừng nhìn tôi. Tôi sẽ rời xưởng cùng một người khác, lúc nói chuyện sẽ làm bộ hỏi địa chỉ, anh nhớ cho rõ rồi đi báo án.” Vương Thanh Hòa không trả lời mà chỉ nói tiếp ý của mình.
Dư Thành nhìn ra anh em tốt không muốn giải đáp thắc mắc của anh ấy, thôi được rồi, nói chuyện chính trước vậy.
“Nghe cậu nói thì có vẻ rất nguy hiểm, tôi nói này Thanh Hòa, hay là cậu đi báo án bây giờ luôn đi? Đừng để xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.” Dư Thành vô cùng lo lắng.
Vương Thanh Hòa cự tuyệt đề nghị của anh ấy: “Không sao đâu, tôi sẽ đến muộn hơn anh đấy, nhớ rõ phải khiến bọn họ kiên nhẫn chờ đợi. Cái gì cũng phải có chứng cứ thiết thực, có đúng không nào?”
Dư Thành nghe thấy anh không có ý định đến đó trước thì cũng nhẹ nhàng thở ra. Là anh ấy nghĩ nhiều rồi, với mức độ quan tâm em dâu của Thanh Hòa, người anh em này chắc chắn không đi tìm đường chết.
“Vậy là tốt rồi, vậy cậu đi đường chậm một chút, bên tôi cũng sẽ cố gắng đi thật nhanh.” Dư Thành quyết định ngày mai sẽ đạp xe tới!
“Làm phiền anh rồi, à đúng rồi, cũng đừng nói là anh quen biết tôi. Tốt nhất là tìm một người đáng tin báo án giúp, tôi nghĩ chưa thể để cho người khác biết chúng ta là bạn bè.” Vương Thanh Hòa lại nhắc nhở một câu.
Dư Thành chỉ thấy cạn lời, cẩn thận như vậy sao!
Lúc hai người gần tới nơi thì Vương Thanh Hòa bước nhanh hơn hai bước, kéo dài khoảng cách với Dư Thành, tránh cho người khác phát hiện ra quan hệ giữa anh và Dư Thành không tồi.
Dư Thành thấy vậy, trong lòng yên lặng thở dài, anh ấy còn có thể làm gì được chứ? Anh ấy muốn kiếm tiền, Vương Thanh Hòa có bản lĩnh giúp anh ấy kiếm được tiền! Hơn nữa Vương Thanh Hòa đã nói hai người là bạn bè, anh ấy còn có thể làm sao? Đương nhiên là đồng ý rồi.
Lúc Vương Thanh Hòa vào nhà thì đã thấy Chu Giải Thư đang đợi anh. Thấy học trò đã tới, Chu Giải Thư lập tức bước lên chào đón.
“Thanh Hòa, trò qua đây. Hôm nay thầy dạy trò bào chế dược liệu. Trò học rất nhanh nhưng có một số dược liệu hẳn chỉ gặp trong sách đúng không? Bào chế dược liệu là chuyện vô cùng quan trọng. Không quan tâm tới việc bảo quản, không cẩn thận bào chế đều khiến cho dược hiệu bị xói mòn. Dược liệu tốt khó tìm, nếu không thể phát huy tối đa công dụng của nó thì chính là lãng phí.”
Trong chiếc hộp của Chu Giải Thư quả thật có mấy loại dược liệu rất tốt, bình thường khó mà có được.
Vương Thanh Hòa nghe thầy nói vậy thì lập tức bước qua, ngay lúc Chu Giải Thư chuẩn bị dạy học trò thì Dư Thành đi vào.
Dư Thành vào nhà, ý cười trên mặt Chu Giải Thư nhạt đi không ít nhưng vẫn còn hòa nhã.
Mấy ngày nay Dư Thành thường xuyên chạy tới đây, thành kiến của ông ấy đối với Dư Thành cũng ít đi nhiều, dù sao thì Dư Thành cũng là một người biết ăn nói, cũng không phải kẻ lòng dạ xấu xa, tính cách vẫn xem như thảo hỉ.
“Thuốc vẫn còn đang nấu, tên nhóc nhà cậu đợi một chút đi. Tôi bận dạy học trò, không được phép làm ồn.” Chu Giải Thư nói chuyện với Dư Thành. Dư Thành nghe xong thì càng buồn bực, hay rồi, bây giờ đến cả nói chuyện cũng không nói được.
Bình thường ở chung với đám bạn bè, có bao giờ anh ấy gặp phải tình huống này đâu?
Anh ấy thành thật ngồi trên ghế, chỉ hận lúc này không có một quyển sách để đọc, bên tai còn nghe thấy tiếng giảng bài và tiếng thảo luận của hai thầy trò kia.
Anh ấy nghe như đang nghe thiên thư vậy, điều duy nhất có thể hiểu được là nếu có thể gia tăng sản lượng của những thứ dược liệu kia thì sẽ có thể kiếm được bao nhiêu tiền? Hoặc là nếu có thể bắt gặp những loại dược liệu này ở trên núi thì sẽ hạnh phúc biết bao?
Mất hơn nửa ngày thuốc mới nấu xong. Dư Thành lấy được thuốc thì cũng không muốn ở lại đó: “Cháu lấy được thuốc rồi, chú Chu, cháu đi trước đây!” Anh ấy nói xong thì chạy mất.
“Chạy nhanh đấy, Dư Thành lúc nào cũng hấp tấp như vậy, Thanh Hòa, trò đừng học nó. Trò phải rèn tính nhẫn nại, dù là xảy ra chuyện gì thì việc gấp gáp sẽ khiến chuyện vốn rất đơn giản trở nên phức tạp. Nhất định phải học được cách suy nghĩ cẩn thận, dù là thời điểm nào cũng phải như thế, bằng không chỉ cần trò nóng nảy một hai lần thì ngày sau trò vẫn sẽ luôn hấp tấp như vậy.”
Chu Giải Thư kiên nhẫn giảng giải những thứ vốn không cần giảng cho Vương Thanh Hòa, ông ấy thật sự coi trọng đứa học trò này, hận không thể mang hết kinh nghiệm sống và tri thức dạy cho Vương Thanh Hòa. Đáng tiếc, dù ông ấy có nhanh như thế nào thì cũng không thể dạy hết trong ngày một ngày hai.
Vương Thanh Hòa không phản bác lời thầy dạy, dù là người thầy nào thì anh cũng sẽ ghi tạc lời bọn họ nói, cẩn thận nghiền ngẫm.
Nếu là tri thức, anh sẽ nhớ kỹ. Nếu là trải nghiệm sống thì anh sẽ phân tích một phen, nhìn nhận xem điều đó có phù hợp với mình hay không. Anh không muốn tin tưởng mù quáng nhưng cũng sẽ không tự cao tự đại. Chu Giải Thư càng dạy người học trò này thì lại càng yêu thích.
Thấy Vương Thanh Hòa lần lượt đưa ra lời giải thích, ông ấy thật sự hoài nghi có phải bản thân đang nằm mơ hay không. Bởi vì quá muốn tìm được một đứa học trò hợp ý nên mới mơ một giấc mơ như vậy, bằng không ông ấy thật không thể giải thích được vì sao lại tìm được một học trò tâm đầu ý hợp như thế! Quả thực là phù hợp với tất cả yêu cầu của ông ấy! Thậm chí ông ấy còn cảm thấy một đứa nhỏ tốt như vậy không thể là con của Hạ Chí Phi! Nếu ông ấy có một đứa con như vậy thì đã dạy dỗ nó trở thành một người vô cùng ưu tú! Sớm lót đường cho nó, khiến nó tỏa sáng rực rỡ!
Vương Thanh Hòa không biết thầy mình đã nghĩ sang chuyện khác, anh đang yên lặng ghi nhớ lời thầy. Dù sao chuyện ngày mai anh đã sắp xếp xong xuôi, còn về Vương Thanh Phú, chuyện thật quá đơn giản. Nếu là người khác thì anh sẽ còn do dự nhưng người đó lại là Vương Thanh Phú.
Vương Thanh Phú sợ chết, nhát gan, thích cân nhắc lợi hại, ích kỷ chỉ biết bản thân. Chỉ cần bên cạnh có người chống lưng là anh ta sẽ không ngừng ức h.i.ế.p người khác. Một khi xảy ra chuyện uy h.i.ế.p đến tính mạng của anh ta thì ai anh ta cũng có thể bán đứng, chuyện gì cũng có thể nói ra.
“Thanh Hòa, những lời thầy vừa nói, trò đã nhớ rõ hay chưa?”
Chu Giải Thư nói một lèo những thứ mình muốn truyền đạt nhưng lại không xác định học trò đã nắm được bao nhiêu. Vương Thanh Hòa nghe vậy, bắt đầu lặp lại những gì thầy vừa nói.
Bên kia, Dư Thành cầm thuốc về nhà, lúc tới cửa đại viện thì trông thấy Hạ Toàn đang chuẩn bị ra ngoài, Hạ Thiên đang chờ ông ta ngoài cửa.
Nhìn thấy hai ông cháu này, Dư Thành vô cùng chán ghét, hai người này cộng lại cũng không khiến người ta thuận mắt hơn chút nào.
Hạ Thiên đang chờ ông nội cùng về nhà, không ngờ sẽ đụng phải Dư Thành. Chuyện anh ta bất mãn Dư Thành không phải là việc ngày một ngày hai. Ở đại viện này, đám người Dư Thành luôn thấy anh ta chướng mắt, chuyện đồng hồ lần trước cũng là vì Dư Thành không chịu phối hợp nên mới khiến anh ta mất hết mặt mũi. Nếu không có chuyện đồng hồ thì bác cả sẽ không thất vọng về anh ta như vậy, cũng sẽ không có chuyện anh ta bị đuổi đi.
Có thể nói là kẻ thù gặp mặt hết sức đỏ mắt, ánh mắt thù địch của Hạ Thiên căn bản không thể che giấu. Hiện tại người trong đại viện đều biết chuyện Hạ Thiên bị đuổi đi, là một trong những người tin tức linh thông, Dư Thành đương nhiên cũng biết.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");