(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Một nắm đ.ấ.m này vừa nện xuống, Hạ Hữu Đức hét thảm một tiếng, trực tiếp ngã ngửa ra.
Ông ta che mắt hô to: "Mắt tôi, ai u mắt tôi! Đánh người rồi! Cha, cha nhanh tóm lấy thằng ranh con này!"
Hạ Toàn vừa định đi lấy tiền riêng cho con trai, lại nghe thấy con trai hét lên, lập tức quay đầu lao đến, đỡ con trai lên.
"Hữu Đức, con không sao chứ?" Hạ Toàn đỡ con trai lên.
Ông ta nhìn hằm hằm người ở cửa, người này bịt kín cổ, còn đội mũ len, không nhìn được rõ tướng mạo của anh ta nhưng vóc dáng người này cao lớn thô kệch.
"Cậu là ai? Sao lại đánh con trai tôi? Nhà chúng tôi thù hằn gì với cậu?" Hạ Toàn cảnh giác nhìn ra cửa, chất vấn người ở cửa.
Ở ngoài cửa, Trịnh Nhị Cẩu hoạt động cổ tay một chút, nghĩ đến lời anh nhỏ nhà họ Tề đã dặn dò, cố ý khàn giọng, khiến cho người ta không nghe ra giọng thật: "Không có thù, chính là thấy các người không quá thuận mắt, làm sao? Không được à?"
Anh ta nói xong, cũng tiến đến.
"Cậu muốn làm cái gì? Cậu, cậu đừng tới đây! Tôi cho cậu biết, đây là cửa nhà chúng tôi, nếu cậu làm loạn..." Hạ Toàn bị doạ sợ, người này có phải bị bệnh hay không?
Cũng không quen biết, lại muốn đánh người?
"Làm loạn thì sao? Ông đây chính là nhìn thấy các người không vừa mắt. Nói cho các người biết, sau này tôi thấy các người ở đâu tôi đánh ở đấy!" Trịnh Nhị Cẩu nói xong, đánh cho hai người một trận no đòn.
Thời gian này xung quanh không có ai, Trịnh Nhị Cẩu động thủ nhanh, đi cũng nhanh.
Hai cha con Hạ Toàn và Hạ Hữu Đức không hiểu ra sao đã bị người ta đánh cho một trận tơi bời khói lửa.
Hạ Toàn lại đỡ con trai lên một lần nữa, vừa đau vừa tức, giọng nói cũng run rẩy theo: "Đây, đây là thằng ranh con nào? Giữa ban ngày cũng dám đánh người?
Báo án! Nhất định phải báo án!"
Hạ Toàn nói xong, muốn lôi kéo con trai đi báo án, mặc kệ có tìm được hay không, ít nhất phải báo án trước đã.
"Không được!" Hạ Hữu Đức vừa nghĩ tới bây giờ là thời điểm mấu chốt của mình, không thể đi báo án.
Chuyện mà ông ta sai khiến người nhà họ Vương làm, nhất định phải cẩn thận!
"Làm sao thế? Cứ chịu bị đánh oan thế à?" Hạ Toàn không dám tin.
"Cha, cha đi lấy tiền cho con trước đi, chỉ cần chúng ta làm xong chuyện chính trước, còn sợ cái gì?" Hạ Hữu Đức đau nhe răng trợn mắt, đối phương đánh không quá mạnh, nhưng đều đánh vào trên mặt.
Khiến ông ta trông có hơi chật vật.
"Vậy con về nhà anh con với cha trước, cha lấy cho con." Hạ Toàn đen mặt, dẫn theo Hạ Hữu Đức trở về nhà.
Vừa định đi vào, lại gặp phải hai vợ chồng Hạ Thành chuẩn bị đi ra ngoài.
Hạ Thành vốn dĩ là muốn tới nhà mẹ vợ, ai biết lại gặp phải ông nội muốn dẫn Hạ Hữu Đức vào nhà.
Gần đây Hạ Thành hận nhất chính là chú ba Hạ Hữu Đức này.
Lúc anh ta còn nhỏ, nếu không phải chú ba ngày ngày đều gọi anh ta ra ngoài chơi, sao anh ta có thể biến thành như này chứ?
Hạ Thành nghĩ một chút, mặt lạnh nói: "Ông nội, cha nói không cho phép chú ba vào cửa nhà chúng ta, sao ông còn dẫn chú ấy vào nhà?"
Hạ Toàn biến sắc: "Mày không nhìn thấy chú ba mày bị người ta đánh à?"
"Chú ba bị người khác đánh thì các người đi báo án chứ, nếu không thì đi tìm Hạ Thiên, ông dẫn ông ta vào nhà làm gì? Dù sao ông ta cũng không được phép vào nhà, nếu không cháu sẽ nói cho cha cháu biết."
Hạ Thành chặn ở cửa.
Hạ Hữu Đức hận không thể vả cho anh ta hai cái, nhưng hiện tại ông ta cũng không muốn đắc tội với Hạ Thành, khiến cho anh cả càng thất vọng.
Lần này cha cũng đã vì ông ta mà đòi sống đòi c.h.ế.t mới khiến cho anh cả suy nghĩ lại.
Nếu như lại ầm ĩ, nói không chừng anh cả thật sự sẽ đưa ông ta vào tù.
Vừa nghĩ tới lúc đó ông ta đã bảo đảm với anh cả, ông ta lại bực mình.
Sao ông ta lại giữ lại chứng cứ văn bản chứ?
"Cha, cha đi lấy đi, con chờ ở bên ngoài." Hạ Hữu Đức đứng ở cửa ra vào, trong lòng suy nghĩ đợi sau khi Hạ Thiên trở về căn nhà này, ông ta sẽ trị thằng nhãi con Hạ Thành này.
Chỉ cần Vương Thanh Hoà biến mất, tất cả đều sẽ giống như trước đó.
Hạ Toàn thấy cháu trai như một tờ giấy dầu không thấm muối, chỉ có thể tự vào nhà lấy tiền.
Hạ Thành mặt lạnh, cũng không thèm liếc nhìn Hạ Hữu Đức, chặn ngay ở cửa.
Một bên, Hứa Niệm Đệ đứng đợi bên cạnh Hạ Thành, cũng hết sức bất mãn với Hạ Hữu Đức.
Nếu như không phải do Hạ Hữu Đức, anh Thành sẽ càng có tiền đồ hơn, đối xử với cô ta nhất định cũng càng tốt hơn. Những chuyện xấu xa ở nhà mẹ đẻ của cô ta, sẽ không biến thành chuyện rắc rối.
Cũng không biết em trai bị làm sao, như bị điên nhất định phải cưới cô gái kia.
Cũng không xem điều kiện trong nhà mình như thế nào?
Rất nhanh Hạ Toàn đã lấy được tiền riêng ra, tiền riêng của ông ta không có nhiều, 500 đồng này gần như là móc sạch của cải nhà ông ta rồi.
Ông ta bỏ tiền vào trong một cái bao bố nhỏ.
Lúc đi ra, che giấu giao cho Hạ Hữu Đức.
Hạ Thành nhìn dáng vẻ này, trong lòng lập tức đoán là tiền.
Ông nội thật là bất công, đưa tiền cho chú ba, người lại ở nhà mình.
"Được rồi, chú ba mày cũng đi rồi, mày còn không mau tránh ra?" Hạ Toàn nhìn thấy Hạ Thành như này cũng không vừa mắt.
Hạ Thành nghe vậy lúc này mới hài lòng: "Ông nội, vậy chúng cháu ra ngoài. Ông tuyệt đối đừng để chú ba vào nhà nhé. Đừng thấy cháu không ở nhà, Hạ Vi đang ở nhà đó."
"Anh Thành, chúng ta đi nhanh lên đi."
Hứa Niệm Đệ kéo anh ta, lúc này Hạ Thành mới rời đi.
Ở văn phòng tổ dân phố.
Mắt thấy sắp tới cuối năm, cộng thêm hôm qua lại có tuyết rơi, tất cả mọi người bận bịu tối mày tối mặt.
Chu Kiều Kiều có lòng muốn nói xấu Bạch Tú Tú, nhưng căn bản không có cơ hội.
Cô ta nhìn chằm chằm vào Bạch Tú Tú, liếc thấy Tú Tú đứng dậy định đi đưa văn kiện gì đó, lập tức đứng dậy, giả bộ trượt chân trực tiếp đập vào trên người Bạch Tú Tú.
"A..."
Chu Kiều Kiều nhỏ giọng kêu lên một chút, giả bộ kinh hãi.
Phía trước, trong nháy mắt Bạch Tú Tú nghe thấy tiếng động, cũng không liếc nhìn phía sau nhanh chóng ngồi trở lại vị trí của mình.
Tốc độ nhanh chóng này không có một kẽ hở nào.
Gần như là trong nháy mắt này, Chu Kiều Kiều bởi vì kế hoạch thất bại mà trực tiếp ngã bịch một cái xuống đất.
Bạch Tú Tú mặt không đổi sắc nhìn Chu Kiều Kiều ngã xuống, sao lúc nào cũng thích dùng chiêu này?
Trong đầu Chu Kiều Kiều đều chứa nước hay sao?
Người khác ngồi ở sau lưng cô, có khả năng cô còn không đề phòng, trực tiếp đi về phía trước.
Nhưng Chu Kiều Kiều.
Phàm là phòng bị ít một chút thì đều là không coi trọng cái mạng này của mình.
"Chuyện sao vậy?" Ở phía trước, chủ nhiệm Cao đang làm việc, nghe thấy bịch một tiếng cũng ngẩng đầu lên.
"Chủ nhiệm, là Chu Kiều Kiều ngã sấp xuống." Tiểu Trần lúng túng nói, một màn vừa rồi kia, anh ta nhìn thấy. Nhưng không chắc chắn là Chu Kiều Kiều cố ý đứng lên muốn ngã lên người ta hay là thật sự không may ngã sấp xuống.
Chủ yếu là, cũng không đến nỗi ngốc như thế chứ?
"Ngã đau không? Không đập vào đâu chứ, mau đỡ cô ấy dậy." Chủ nhiệm Cao cau mày.
Tiểu Trần nghe vậy, bất đắc dĩ đi đỡ cô ta dậy, ai bảo anh ấy là khu 1 chứ, người dẫn theo Chu Kiều Kiều đâu?
Chu Kiều Kiều đứng lên, mặt xám xịt, ánh mắt của cô ta trong nháy mắt oán độc giống như đòi mạng người.
Vừa mở miệng, rất ấm ức: "Chị dâu, sao chị không đỡ em một chút? Vừa rồi em trượt chân, nếu như chị đỡ em một chút, em sẽ không ngã."
"Tôi mọc mắt sau lưng à?"
Bạch Tú Tú nhìn cô ta hỏi lại.
"A?" Chu Kiều Kiều sửng sốt.
"Hay là tôi mọc tay ở sau lưng?" Bạch Tú Tú tiếp tục hỏi.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");