(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Vương Thanh Phú ho khan hai tiếng, vẻ mặt cảm động: "Anh cả, lời này của anh cũng là lời trong lòng tôi. Chuyện trong nhà, tôi thật sự không biết. Nếu như tôi biết cha bắt cóc anh từ nhà khác về, tôi... Tôi nhất định sẽ đối xử với anh tốt một chút.
Những năm này anh làm nhiều việc cho gia đình như vậy, mặc dù chúng tôi đang trả tiền rồi. Nhưng khi đó anh bị ấm ức thì không có cách nào bù đắp được.
Anh có chuyện gì nhờ tôi? Anh cứ nói đi!"
"Tôi muốn tìm chứng cứ năm đó Hạ Hữu Đức sai Vương Thủ Thành bắt cóc tôi, thứ này, tôi nghĩ chắc là Vương Thủ Thành có chứ?
Chú giúp tôi lấy đến đây, giá cả tuỳ chú quyết định."
Vương Thanh Hoà mở miệng, mặc kệ Vương Thanh Phú lựa chọn thế nào, đối với anh đều có lợi.
Nếu như Vương Thanh Phú đồng ý lấy chứng cứ đến cho anh, vậy thì anh sẽ dùng tiền.
Số tiền kia, sớm muộn gì cũng sẽ về lại tay anh.
Dù sao nhà lão Vương còn nợ con gái anh và Tú Tú.
Nếu như anh ta không đồng ý, đồng thời lấy lệ với anh, lừa anh ra ngoài để hại anh, vậy thì anh sẽ dùng cách khác để lấy được chứng cứ.
"Anh cả anh... Anh muốn đối phó với Hạ Hữu Đức?" Trái tim của Vương Thanh Phú đập thình thịch, bắt đầu tính toán xem cái nào có lợi với anh ta hơn.
Nghĩ một lúc lâu, anh ta vẫn quyết định nghe theo Chu Kiều Kiều và thằng năm.
Anh cả khiến anh ta sợ hãi, hơn nữa cũng không chắc có thể mang đến nhiều lợi ích cho anh ta.
Nhưng hai vợ chồng thằng năm thì không như vậy, bọn họ thực sự đã để anh ta nhìn thấy được lợi ích.
Anh ta muốn có cuộc sống tốt thì phải cầu phú quý trong nguy hiểm.
Gần như là ngay lập tức, Vương Thanh Phú đã lựa chọn xong, anh ta nhíu mày: "Ngược lại là không có vấn đề gì, thật ra, trước đó cha đã giao thứ đó cho tôi bảo quản.
Nhưng bây giờ không nằm trong tay tôi, hay là như này đi?
Tối ngày mai, tôi chỉ chỗ, anh đến đó tôi đưa cho anh."
Vương Thanh Phú lo lắng tim sắp nhảy ra khỏi cổ họng rồi.
Anh ta lo lắng rằng Vương Thanh Hoà sẽ không mắc câu.
Vương Thanh Hoà đồng ý sảng khoái: "Được, cứ theo như chú nói."
Thế là xong à? Vương Thanh Phú không dám tin, anh cả cũng quá dễ lừa rồi.
"Ngày mai chú nói địa điểm cho tôi biết, tôi đi lấy, còn giá cả thì sao?" Vương Thanh Hoà không còn gì để nói với những lời lẽ hoang đường trăm ngàn chỗ hở này của Vương Thanh Phú nữa rồi.
"A, đúng, vậy thì... 500 đồng!" Ánh mắt Vương Thanh Phú lấp lóe.
Nếu chuyện này thành công, còn có thể được thêm 500 đồng.
Tốt biết bao nhiêu chứ?
Sau khi Vương Thanh Hoà chết, muốn trách thì trách chính bản thân anh đi.
Trách anh một chút cảnh giác cũng không có.
"Được, 500 đồng." Vương Thanh Hoà bày ra biểu cảm cố nén nỗi đau đồng ý, sau khi hai người nói mấy câu, Vương Thanh Hoà rời đi.
Vương Thanh Phú kích động thiếu chút bật cười.
Vận khí của anh ta cũng quá tốt rồi, sau này hai vợ chồng thằng năm vẫn phải cho anh ta tiền, tiền này anh ta xài không hết!
Căn bản xài không hết!
"Anh hai, một mình anh đang cười ngây ngô gì đó?" Trước đó Vương Thanh Kỳ vẫn luôn làm việc ở một bên khác, sau khi nhìn thấy Vương Thanh Hoà tới nói với anh hai mấy câu, anh hai vẫn như vậy.
Lúc này anh ta mới vội vã tới, muốn biết xem có chuyện tốt gì.
Nhìn thấy Vương Thanh Kỳ, Vương Thanh Phú thu lại nụ cười trên mặt, anh ta lúng túng ho khan một tiếng: "Không có gì, chỉ là đã nghĩ ra cách, làm sao để lừa Vương Thanh Hoà đi ra ngoài rồi.
Chính là do anh ta không may, lại chủ động đến tìm anh."
"Thật à?"
Vương Thanh Kỳ vẫn đang xoắn xuýt vì chuyện này, không nghĩ tới chỉ với thời gian ngắn như vậy đã có cách rồi.
"Thật, ngày mai sau khi chúng ta định được chỗ thì có thể bảo anh ta qua đó." Vương Thanh Phú vô cùng kiêu ngạo, đây chính là cách mà anh ta nghĩ ra.
"Quá tốt rồi, vẫn là nhờ vợ em. Vận khí của vợ em tốt, cho nên chúng ta làm cái gì, cô ấy cũng khiến cho chúng ta thuận lợi." Bây giờ Vương Thanh Kỳ đối với vận khí của vợ là trăm phần trăm tin tưởng.
Nếu không thì sao tất cả mọi thứ ở hiện tại lại trôi chảy như vậy chứ?
Nụ cười trên mặt Vương Thanh Phú lập tức biến mất, có phải thằng năm bị ngốc rồi hay không?
Cái gì mà đều do vợ anh ta chứ, vợ anh ta là con gái ông trời hay sao?
Như này không phải là ăn nói linh tinh à?
"Được rồi, nhanh chóng làm việc đi. Buổi tối chúng ta vẫn phải đi tìm người nữa." Vương Thanh Phú không thích nói chuyện với anh ta.
Dù sao sự việc đã có sắp xếp, đợi sau khi chuyện này kết thúc, lấy được lợi ích!
Chờ lấy được chỗ tốt rồi, anh ta lại tìm một người vợ tốt, ly hôn với người ở nhà.
Vương Thanh Kỳ không biết sao anh hai lại tức giận, nhưng chuyện cũng đã làm thoả đáng, trong lòng anh ta cũng vui vẻ. Chờ đến tối ngày mai, việc thành, cuối cùng anh ta sẽ không còn lo lắng bị đuổi về thôn nữa.
Bên này hai anh em đều cảm thấy có lợi lộc, trên mặt mừng khấp khởi.
Nhưng lúc này, có vài người thì lại không quá vui vẻ.
Hạ Hữu Đức đen mặt, đứng ở cửa nhà Kỷ Phong, nghĩ đến tiền tìm người ra tay còn thiếu không ít, cho nên định đến tìm con gái đòi một chút.
Trong tay Tuệ Tuệ không có khả năng là không có tiền, nhưng ông ta đã đợi cả nửa ngày mà vẫn không gặp được người.
Ngược lại là chờ được bà cụ Kỷ.
Lúc này bà cụ Kỷ cũng không còn bị động như trước đó, bà ta nhìn thoáng qua Hạ Hữu Đức, cười: "Đến thăm Tuệ Tuệ à? Cậu tới muộn rồi, Tuệ Tuệ và Kỷ Phong đã ra ngoài rồi. Bọn nó kết hôn có thời nghỉ, hai ngày này muốn về nhà xem một chút. Nhà chúng tôi cách khá xa, cậu cũng biết đấy. Nếu cậu tìm bọn họ thì phải đợi."
Lời của bà cụ Kỷ khiến cho Hạ Hữu Đức lập tức mờ mịt.
Cái gì?
Về nhà?
Nhà Kỷ Phong hình như ở trong một thôn?
Nhưng đã mấy chục năm rồi không về, làm sao đột nhiên lại bảo Tuệ Tuệ cùng về?
Sợ là Kỷ Phong cũng không quay lại?
"Thật ra nếu như là người khác thì cũng thôi đi, nhưng ai bảo lại cưới Hạ Tuệ Tuệ nhà cậu chứ? Tôi cũng không thể để nó mỗi ngày đều ở nhà, lại khiến người khác trông thấy, nói này nói kia về nhà chúng tôi. Chuyện này, vẫn là do nhà các người làm quá đáng ghét."
Bà cụ Kỷ vẫn cười ha hả như cũ, lời nói càng ngày càng khó nghe.
Sắc mặt Hạ Hữu Đức hoàn toàn không nhịn được nữa.
"Sao bà nói chuyện khó nghe thế?"
Bà cụ Kỷ nghe vậy, cũng hỏi lại ông ta: "Cậu xem cậu nói kìa, lúc trước khi cậu gả con gái, nhiều chuyện cũng rất khó coi. Cậu làm việc khó coi, tôi nói chuyện khó nghe, vậy chẳng phải là vừa đúng à?
Đi nhanh lên đi, chờ Tuệ Tuệ trở về, tôi bảo nó tự về tìm cậu."
Bà cụ nói xong cũng đóng cửa.
Nhốt Hạ Hữu Đức ở bên ngoài.
Hạ Hữu Đức hoàn toàn choáng váng, ông ta thì có thể đợi nhưng tiền thì không.
Cũng là chính ông ta làm việc quá vội vã, của hồi môn của Tuệ Tuệ, ông ta đã cho Hạ Thiên một phần.
Bây giờ thì hay rồi...
Vốn dĩ không muốn tìm con trai để đòi, bây giờ chỉ có thể đi tìm con trai.
"Hữu Đức?" Nhà họ Hạ, Hạ Toàn ở trong nhà chuẩn bị đi ra ngoài tản bộ, lại thấy con trai đang đứng trước cửa nhà họ Kỷ vẻ mặt xám xịt.
Ông ta rất kinh ngạc.
Hạ Hữu Đức nghe vậy quay đầu, nhìn thấy cha, ông ta chỉ cảm thấy như đã gặp cứu tinh: "Cha, cha có tiền không? Kế hoạch của con còn thiếu một ít tiền, thiếu 500 đồng."
"Bao nhiêu?"
Hạ Toàn cũng bị hù doạ, sao lại cần nhiều tiền như vậy?
Hữu Đức cho rằng ông ta có thể biến ra tiền sao?
"Cha, cha nghe con nói..." Hạ Hữu Đức nói hết kế hoạch với Hạ Toàn.
Hạ Toàn nghe vậy, lúc này mới gật đầu: "Con chờ một chút, cha đi lấy cho con."
"Ông chính là Hạ Hữu Đức?"
Hai cha con đang nói chuyện, ở ngoài sân, có người chỉ vào Hạ Hữu Đức hỏi.
Hạ Hữu Đức nghe vậy sửng sốt, ông ta đi đến cửa chính, nghi ngờ hỏi người kia: "Anh là ai?"
Lời vừa dứt, đã bị người ta đ.ấ.m vào mặt.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");