(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Anh cả, chú ba bôi nhọ anh như vậy, anh không tức giận sao?” Hạ Minh tức đến mức cảm thấy tim đập nhanh, không ngờ anh cả vẫn còn bình tĩnh như vậy.
Vương Thanh Hòa không hề tức giận, còn mỉm cười nhìn cậu ta. Dù sao tất cả những chuyện này đều khiến anh vui vẻ, hơn nữa đám người kia cũng đoán đúng rồi.
“Anh...” Hạ Minh muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn câm miệng.
Anh ta lo lắng nhìn Vương Thanh Hòa: “Anh cả, em chạy tới đây giờ này là vì lo cho anh. Anh không biết đâu, nhà chú ba cứ nhảy nhót lung tung như vậy là do Hạ Thiên ở nhà em. Hạ Thiên ở nhà em nhiều năm như vậy, đột nhiên bị đuổi đi, nhà chú ba tuyệt đối không bỏ qua, cả đám người nhà họ Vương nữa, em lo không biết bọn họ có làm gì anh không. Không thể không có lòng phòng bị người khác.”
Lúc nãy trời còn chưa tối hẳn Hạ Minh đã chạy tới đây, vốn muốn nói ngay từ đầu nhưng lúc ấy giận quá nên quên mất.
Lúc nãy nằm trên giường lăn qua lộn lại, cứ nghĩ chuyện này mãi, càng nghĩ càng bất an nên mới quyết định chạy tới lần nữa.
Vương Thanh Hòa nhìn Hạ Minh không giống như đang giả vờ, tuy anh rất rõ chuyện này nhưng nếu Hạ Minh đã nhắc nhở thì anh cũng cảm ơn: “Cảm ơn cậu đã nhắc, trong lòng tôi tự có suy tính.”
“Vậy là tốt rồi, anh cả...” Hạ Minh rất muốn cầu tình thay cho cha, muốn anh cả tha thứ cho ông ta nhưng nghĩ đến chuyện cha đã làm mấy hôm nay, cậu ta chỉ đành câm miệng.
“Không có gì, trong lòng anh biết thì em yên tâm rồi, em về trước đây.” Hạ Minh xấu hổ nói.
“Tôi đưa cậu ra ngoài.” Vương Thanh Hòa đứng dậy đưa cậu ta ra sân.
Vương Thanh Hòa vừa đưa Hạ Minh ra cửa, Hạ Minh đã cảm giác được sau này anh cả sẽ càng ngày càng xa cách với bọn họ, cậu ta lại quay đầu nói: “Anh cả, mặc kệ anh và người trong nhà thế nào thì em vẫn là em trai anh. Anh... anh đừng xem em là bọn họ, em không giống bọn họ đâu.”
“Tôi biết, tôi sẽ không khiến những người giúp đỡ tôi thất vọng.” Vương Thanh Hòa nhìn Hạ Minh như vậy, cũng không từ chối ý tốt của Hạ Minh, Bây giờ anh không chán ghét Hạ Minh, chuyện anh muốn làm không phải chỉ một người là làm thành công, anh cần có người giúp đỡ.
Hạ Minh nghe anh cả nói vậy thì tảng đá trong lòng cũng rơi xuống, cười ngây ngô một lúc rồi mới về nhà.
Vương Thanh Hòa tiễn Hạ Minh xong thì cũng trở về phòng. Đối với chuyện Hạ Minh vừa nói, trong lòng anh cũng đã có tính toán. Nhà họ Vương và Hạ Hữu Đức tụ lại với nhau thì hẳn là không có chuyện gì tốt.
Con trai của Hạ Hữu Đức bị đuổi khỏi nhà họ Hạ, đối với Hạ Hữu Đức mà nói thì hẳn là phải chó cùng rứt giậu nhỉ? Ông ta đưa ba người nhà họ Vương tới đây, hẳn đã trả giá không ít, muốn bọn họ gây phiền phức cho anh cùng Tú Tú, kết quả lại khiến ông ta tự rước phiền toái vào người. Bây giờ chỉ có hai con đường bày ra trước mắt ông ta, một cái là tiếp nhận, ngày tháng tiếp theo cứ sống như vậy, chấp nhận thất bại này, nhưng hẳn là không thể. Một cách khác là sớm ngày nhổ cái đinh như anh đi, cách đơn giản nhất là gì, hẳn là khiến anh biết mất?
Nhà họ Vương hẳn là biết sức anh rất lớn, bọn họ không đánh lại anh, nếu thật sự nghĩ như vậy...
Lúc Vương Thanh Hòa vào nhà, anh vẫn còn trầm tư.
Bạch Tú Tú đã uống hết nước, thấy anh từ lúc vào nhà vẫn cứ như đang suy nghĩ gì đó thì có chút tò mò: “Làm sao vậy?”
Vương Thanh Hòa nghe vậy thì mỉm cười nhìn vợ: “Không có gì, chỉ là cảm thấy ngày mai đi gặp Vương Thanh Phú có thể hỏi thêm một số chuyện. Tú Tú, gần đây không chỉ có em phải cẩn thận mà cũng phải nhắc mẹ lưu ý một chút, hai đứa nhỏ và mẹ cố gắng đừng ra cửa. Yên tâm, anh đảm bảo chỉ mấy ngày nữa là sẽ tốt lên thôi.”
Bạch Tú Tú trước giờ vẫn luôn tin tưởng Vương Thanh Hòa, tin vào bản lĩnh của anh, cũng tin tưởng tình cảm của anh. Nghe anh nói vậy, Bạch Tú Tú cũng lập tức cảnh giác.
“Được, để sáng mai em nói với mẹ.”
Bên kia, Hạ Minh trở về nhà, lúc bước vào thì thấy đèn trong nhà đều tắt, cả nhà im ắng nhưng vừa về phòng thì anh ta đã bị dọa sợ, suýt thì thét chói tai.
“Mẹ? Sao mẹ lại ở phòng con?” Hạ Minh nhỏ giọng hỏi, ngồi xuống bên cạnh mép giường.
Tề Nghênh Nghênh thấy con trai về nhà thì lau nước mắt: “Con về rồi à? Mẹ có việc muốn hỏi con.”
Tề Nghênh Nghênh ngẫm lại chuyện ngày hôm nay, càng nghĩ càng không cam lòng. Chuyện lớn như vậy, dựa vào đâu mà nhẹ nhàng cho qua?
Hạ Minh ngồi xuống một bên: “Mẹ, có chuyện gì không để sáng nói? Nửa đêm rồi... thật là dọa người.”
“Mẹ hỏi con, chú ba con thật sự nói những lời đó với con và Hạ Thành à?” Tề Nghênh Nghênh cắn răng.
“Đúng vậy, với cả chị hai không phải là Tuệ Tuệ giới thiệu sao?” Hạ Minh nói đây thì lập tức ngẩn người, hình như Manh Manh cũng là bạn của Tuệ Tuệ? Hạ Minh lập tức cảm thấy sợ hãi.
“Cả nhà bọn họ không có một người nào tốt!” Tề Nghênh Nghênh tức nghiến răng nghiến lợi.
“Mẹ, cả nhà chú ba cố ý bẫy chúng ta đó. Nếu không phải ông ta thì anh cả cũng đâu đến mức như bây giờ. Đúng rồi mẹ, mẹ nói xem chúng ta có chứng cứ chứng minh ông ta sai Vương Thủ Thành bắt cóc anh cả không? Bọn họ...” Hạ Minh nghi hoặc.
Nếu có chứng cứ thì bọn họ cứ dứt khoát qua mặt cha tống chú ba vào tù, như vậy anh cả sẽ tha thứ cho bọn họ không phải sao?
“Nào có đơn giản như vậy? Hai người này cắn c.h.ế.t không chịu thừa nhận chuyện năm đó, chúng ta cũng không có cách nào. Lúc ấy chú ba con phải nói ra chuyện này là do Vương Thủ Thành uy h.i.ế.p ông ta, vừa đòi tiền vừa đòi công tác, nếu không cho thì sẽ nói với cha con nên ông ta mới đi trước một bước, thừa nhận với cha con... Hiện tại trừ phi Vương Thủ Thành chủ động khai ông ta ra thì không còn chứng cứ gì nữa.” Nói tới chuyện này, Tề Nghênh Nghênh cũng vô cùng khó chịu. Hạ Minh nghe vậy cũng trầm mặc.
“Hơn nữa nếu chúng ta đưa chú ba vào tù, cha con chắc chắn không tha thứ cho chúng ta.” Tề Nghênh Nghênh cau mày, cho dù có cách thì bà ta cũng không muốn vì đứa con mới tìm về mà cách lòng với chồng mình.
“Nhưng con yên tâm, chuyện của con và Hạ Thành, mẹ chắc chắn không bỏ qua. Tên nhóc Hạ Thiên kia gần đây bận rộn chuyện gì, nó cho rằng không ai biết sao?” Tề Nghênh Nghênh cười lạnh.
“Nó muốn cưới một người vợ hoàn hảo, sau đó đổi đời à? Nó cứ nằm mơ đi, cha nó hại con và Hạ Thành như vậy, mẹ cũng sẽ khiến chuyện tốt của nó ngâm nước nóng!” Tề Nghênh Nghênh nói vậy khiến cho Hạ Minh không nhịn được lo lắng.
Mẹ không phải kiểu người biết suy tính, hơn nữa mẹ cũng chưa từng làm chuyện hại người. Mẹ đừng có gây chuyện chứ!
“Mẹ, chuyện này đã qua rồi, vấn đề của bọn con thì để bọn con giải quyết.” Hạ Minh xấu hổ nhắc nhở.
“Không được.” Tề Nghênh Nghênh nói xong cũng thấy tâm tình khá hơn không ít.
Bây giờ con trai đã về rồi, bà ta cũng không tiện ở đây ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của con trai nên lập tức đứng dậy đi ra ngoài.
Tề Nghênh Nghênh về phòng, vừa nhìn thấy chồng mình thì sắc mặt cũng lạnh xuống.
Hạ Chí Phi áy náy chột dạ, cũng không nói gì, chỉ nhỏ giọng thương lượng: “Nghênh Nghênh, chúng ta dành chút thời gian tới chỗ Thanh Hòa xem thử xem sao?”
Advertisement
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");