Trọng Sinh Trở Về Trước Ngày Nữ Chính Gian Xảo Gả Vào Nhà

Chương 430




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Chú cũng đừng mong được thoát, anh sống không tốt thì chú cũng đừng mong được sống yên.” Vương Thanh Phú uy h.i.ế.p Vương Thanh Kỳ.

Vương Thanh Kỳ biết Vương Thanh Phú đang nói đến nhược điểm của cha, vì thế mà tủi thân nhìn sang vợ mình.

Chu Kiều Kiều lại cảm thấy đây là một chuyện tốt, nếu có thể làm Vương Thanh Hòa biến mất, vậy Bạch Tú Tú sẽ thành quả phụ đúng không? Bạch Tú Tú không có gì tài giỏi, chỉ có một gương mặt quyến rũ người khác. Nếu không có Vương Thanh Hòa thì Bạch Tú Tú là cái thá gì chứ? Sẽ đến lượt Bạch Tú Tú trải nghiệm cuộc sống cực khổ đúng không? Nghĩ đến chuyện đó, Chu Kiều Kiều làm lơ ánh mắt cầu xin giúp đỡ của chồng mình: “Thanh Kỳ, anh đi theo anh hai đi, cẩn thận một chút.”

“Vợ à?” Vương Thanh Kỳ không thể tin vợ mình lại nói như vậy.

“Em cũng chỉ vì tương lai của chúng ta, nếu anh không đồng ý thì chúng ta phải về thôn. Bây giờ về thôn thì phải tìm việc nhưng người trông thôn lại không muốn nhìn thấy chúng ta. Anh muốn sống cuộc sống như vậy sao?” Chu Kiều Kiều hỏi lại Vương Thanh Kỳ.

Vương Thanh Kỳ nghĩ đến ngày tháng đó, tức khắc rùng mình, lắc đầu như trống bỏi.

“Không muốn như thế thì đồng ý đi.”

Chu Kiều Kiều đã gấp không nhịn được muốn nhìn bộ dáng khóc lóc than trời trách đất của Bạch Tú Tú.

“Vậy xem như chuyện này đã định rồi, mấy người mau chóng làm đi.” Hạ Hữu Đức thấy bọn họ đồng ý thì sắc mặt cũng tốt lên một chút. Ông ta nghĩ ngợi một lúc rồi để lại cho đám người này năm mươi đồng: “Tiền này là tiền đặt cọc lúc tìm người, địa chỉ tôi sẽ viết cho mấy người, nhớ làm cẩn thận một chút, nếu chuyện này xảy ra vấn đề, mấy người có tìm tôi thì tôi cũng không nhận đâu.” Hạ Hữu Đức nói xong thì đẩy cửa rời đi.

Trong nhà, ba người đưa mắt nhìn nhau. Vương Thanh Phú không đụng vào năm mươi đồng kia, chỉ nhìn về phía Vương Thanh Kỳ: “Chú năm, tiền này chú cầm đi.” Vương Thanh Kỳ vẫn nhìn sang vợ.

Chu Kiều Kiều gật đầu: “Cầm đi, dù sao chuyện này đã trở thành một sợi dây thừng, không ai thoát được đâu. Nếu phải về thôn thì mọi người cũng đã hình dung được cuộc sống cực khổ sau đó rồi đấy. Làm Vương Thanh Hòa biến mất, vô thanh vô tức, không ai tìm được chứng cứ thì ngày lành của chúng ta vẫn sẽ tiếp diễn.” Chu Kiều Kiều vừa nói vừa nhìn Vương Thanh Phú còn đang do dự: “Anh hai, tôi cũng không ngại nói thật với anh. Sở dĩ tôi náo loạn muốn tới tỉnh thành là vì tôi đã tìm được một biện pháp kiếm tiền mới. Nhà ta sau này không phải là thứ anh có thể tưởng tượng được đâu. Chỉ là chuyện này cần có thời gian, hơn nữa chỉ có thể ở lại tỉnh thành. Muốn tiền đồ hay muốn bỏ dở giữa chừng, vợ chồng tôi nghe theo quyết định của anh hai.”

Lời của Chu Kiều Kiều toàn là ý dụ hoặc, tuyệt đối không thể tin loại người như Vương Thanh Phú. Ai biết anh ta có sợ hãi đến mức bán đứng cô ta và Thanh Kỳ không?

Vương Thanh Phú vốn đang nghĩ hay là đi tìm anh cả thẳng thắn, trước kia anh ta từng vớt được lợi ích ở chỗ anh cả, ít nhất là có thể đảm bảo việc bản thân không phải ngồi tù. Nếu thật sự mướn người rồi thì anh ta sẽ không quay đầu được nữa. Nhưng bây giờ nghe Chu Kiều Kiều nói, lòng tham của anh ta lại dâng lên. Anh ta và cha đã từng hoài nghi vợ chú năm có một cọc mua bán lớn nên mới một hai đòi lên tỉnh thành, hẳn sẽ kiếm được nhiều tiền hơn chợ đen, như vậy còn chưa tốt sao? Hiện tại Chu Kiều Kiều đã mở miệng thừa nhận, anh ta có thể không vui vẻ sao? Vương Thanh Phú nghĩ vậy thì nhìn sang bọn họ cười hắc hắc: “Xem hai người nói kìa, tôi còn không hoàn cảnh sống của nhà ta sao? Làm việc mệt c.h.ế.t đi được, tôi cũng không muốn về đó. Tuy chuyện này khá lớn nhưng mà… Vương Thanh Hòa đã khiến nhà ta phải trả giá nhiều như vậy, liều mạng thêm một lần thì có sao? Nếu hắn thật sự biến mất, số tiền đã nợ kia không phải sẽ biến mất hay sao.”

“Cứ quyết định như vậy đi, lúc anh hai và Thanh Kỳ đi thì phải cẩn thận một chút.” Chu Kiều Kiều dặn dò một câu, trong lòng cũng ngóng trông bọn họ có thể thành công. Chỉ cần bọn họ thành công thì chuỗi ngày khóc than của Bạch Tú Tú đã tới. Cả nhà Hạ Hữu Đức bị cô ta nắm nhược điểm trong tay, sau này có thể không bị nhà họ bắt chẹt hay sao? À, nhắc tới chuyện này!

“Anh hai, Thanh Kỳ, hai người cũng không thể ra mặt mướn người được. Ngày mai hai người đi tìm Hạ Hữu Đức, nói hoặc là ông ta đưa hai người đi, hoặc là liên minh tan vỡ. Còn phải yêu cầu ông ta viết giấy cam đoan, đảm bảo mỗi năm phải đưa cho chúng ta hai trăm đồng, không giữ lại chút chứng cứ thì cả nhà ta sẽ bị ông ta dắt mũi dẫn đi.”

Chu Kiều Kiều nghĩ đến chuyện một công đôi việc này thì trong lòng vô cùng phấn khích, Vương Thanh Phú nghe Chu Kiều Kiều nói xong, cũng không nhịn được âm thầm khiếp sợ. Vợ thằng năm đúng là đủ tham, lại muốn trở thành người khống chế nhà họ Hạ tiếp theo sao? Nhưng chuyện này có lợi cho anh ta, không lý nào mà anh ta không làm.

“Vẫn là vợ chú năm thông minh, được, chuyện này nghe cô.” Vương Thanh Phú đồng ý.

Trong lòng Vương Thanh Kỳ lại lo lắng đề phòng, nhìn anh hai và vợ mình, có làm thế nào cũng không thể bình tĩnh lại. Chuyện này... có được không vậy? Bọn họ phải đi tìm thêm mấy người mới có thể đánh thắng anh cả? Vương Thanh Kỳ vô cùng sầu lo, anh ta nhìn ra ngoài, phát hiện bên ngoài đã có tuyết rơi. Đợt tuyết này rơi hơn một tiếng đồng hồ mới dừng lại. Tuyết không lớn nhưng đường khá khó đi.

Sau khi tuyết ngưng, Vương Thanh Hòa uyển chuyển từ chối lời mời ở lại nghỉ tối của giáo sư, chờ ngày mai tuyết tan rồi về sau, vội vàng đạp xe về nhà trong đêm.

Lúc anh về đến nhà lại trông thấy một người lẽ ra không nên có mặt ở đây vào giờ này, Bạch Tú Tú đang nghe Hạ Minh kể lại chuyện sau khi cậu ta về nhà thì thấy chồng mình đã về nhà. Lúc Vương Thanh Hòa vào nhà, quanh thân vẫn còn dính hơi lạnh.

Anh nhìn thấy Hạ Minh thì rất kinh ngạc: “Sao lại tới vào giờ này?”

Ngữ khí của anh chẳng lộ ra cảm xúc gì, sau khi cởi áo ngoài thì bước sang ngồi bên cạnh vợ mình.

“Hạ Minh tới tìm anh.” Bạch Tú Tú nhận lấy sơn tra pha đường đỏ Vương Thanh Hòa đưa qua, đây là số sơn tra đóng hộp còn dư lại, mẹ cô đã sấy khô, dùng để pha nước uống rất ngon, còn có thể tiêu cơm.

Vương Thanh Hòa đưa nước cho vợ xong thì nghi hoặc nhìn về phía Hạ Minh: “Tìm tôi?”

“Đúng!” Hạ Minh gật đầu.

“Anh cả anh không biết đâu, đối với những chuyện xảy ra ngày hôm nay, nhà chú ba vô cùng giảo biện. Ông ta nói là nhà họ Vương uy h.i.ế.p ông ta nên ông ta mới tìm việc cho bọn họ, còn đổ hết chuyện này lên đầu anh, nói là anh bẫy người nhà họ Vương nên mới khiến Vương Thủ Thành ngồi tù, khiến nhà họ Vương không hề cố kỵ tống tiền ông ta. Bọn họ nói vậy có khác gì cưỡng từ đoạt lý? Đã làm sai mà còn tìm lý do! Hơn nữa bọn họ cũng đã khiến cha đồng ý bỏ qua chuyện này, cũng may cuối cùng cha không đồng ý để Hạ Thiên ở lại, bằng không em cũng chẳng muốn về nhà nữa!” Hạ Minh nhắc tới chuyện này là lại tức giận bất bình.

Vương Thanh Hòa cũng không bất ngờ với lựa chọn của Hạ Chí Phi. Ông ta quyết liệt với Hạ Thiên như vậy hẳn là sợ hai đứa con khác không dung được Hạ Thiên không phải sao?

Hạ Minh là người không giữ uất ức trong lòng, anh đã nói với Hạ Minh chuyện Hạ Hữu Đức đã làm với cậu ta và Hạ Thành, Hạ Minh đương nhiên không thể giấu giếm. Dưới tình huống như vậy, Hạ Chí Phi tuyệt đối không thể giữ Hạ Thiên lại. Ông ta chưa chắc đã quan tâm tới đứa con được tìm về này nhưng ý nghĩa của những đứa con trong nhà đối với ông ta mà nói là hoàn toàn khác biệt, hơn nữa đã bỏ qua cho một người, cũng đâu thể nào buông tha tất cả được.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.