(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Đứa nhỏ này, cháu nói bậy bạ gì đó? Chú ba của cháu không phải loại người đó, nói không chừng là cháu hiểu lầm, có thể là chú ba của cháu có nỗi khổ.” Hạ Toàn chỉ cảm thấy đầu mình đang to ra.
Tại sao con trai nhỏ lại không cẩn thận như vậy! Không phải đã bảo bọn họ đi sớm một chút rồi hay sao? Tại sao còn để xảy ra vấn đề như vậy? Hạ Toàn thật hận không thể tìm con trai tới đây đánh cho một trận, lại mắng cho mấy tiếng đồng hồ nhưng điều quan trọng nhất bây giờ là phải biện giải giúp con trai.
“Hửm, cha nói vậy là sao, còn gì để giải thích nữa? Nỗi khổ gì mà lại giúp đỡ hai kẻ đã làm hại nhà ta? Không phải lúc trước Hạ Hữu Đức đã nói sẽ không bao giờ qua lại với nhà họ Vương nữa sao? Không phải đã nhận sai rồi sao? Nếu ông ta thật sự biết sai thì đã khiến người nhà họ Vương trả giá đắt, kết quả ông ta lại đưa người tới tỉnh thành? Đây là tát vào mặt con và ông Hạ.”
Tề Nghênh Nghênh cũng phát hỏa, cái gì mà có nỗi khổ? Vốn dĩ lúc ấy bà ta đã không đồng ý chuyện buông tha Hạ Hữu Đức! Tuy bà ta không mấy yêu thương đứa con cả nhưng nguyên nhân sâu xa không phải là vì Hạ Hữu Đức bắt cóc con trai bà ta hay sao? Nếu con trai trưởng thành bên cạnh bà ta, sao bà ta có thể không thương chứ? Đó là đứa con đầu lòng của bà ta, bà ta cũng đã vì thằng bé mà khóc không biết bao nhiêu lần. Hạ Hữu Đức làm hại hai mẹ con bà ta không thân cận, còn chiếm đoạt tài nguyên của mấy đứa nhỏ còn lại của bà ta, vậy mà bà ta không thể không cùng ông Hạ giúp đỡ Hạ Hữu Đức! Gia đình bà ta vì người em chồng Hạ Hữu Đức này mà biến thành cái dạng gì rồi? Nếu nói trên đời này bà ta hận ai nhất thì đó chính là Hạ Hữu Đức!
Hạ Toàn bị con dâu hỏi cho á khẩu không nói được: “Này... cũng không thể kết luận như vậy được.”
Ông ta nói xong lại nhìn về phía con trai lớn: “Chí Phi, con cũng không thể nghe lời một phía của Hạ Minh rồi nhận định Hữu Đức làm sai, có thể nó chỉ tình cờ gặp người nhà họ Vương, nhiệt tình giúp đỡ thôi.”
Hạ Chí Phi lạnh lùng hỏi lại ông ta: “Cha, nó không có lỗi gì sao?”
Hạ Toàn nghẹn họng: “Nó...”
“Nó hại nhà con cốt nhục chia lìa bao nhiêu năm? Ngay từ đầu con đã không muốn tha thứ cho nó, là cha cầu xin, hơn nữa con cũng thấy là con có lỗi với nó cho nên mới không quan tâm cảm xúc của con trai mà tha thứ cho nó. Bây giờ mặc kệ nó vì lý do gì, tóm lại là nó đã gặp mặt người nhà họ Vương. Công tác của Hữu Đức không phải ở nhà máy đó, mới sáng sớm nó tới đó làm gì? Còn dắt theo người nhà họ Vương? Nếu nói công việc đó là do Hữu Đức giúp đỡ tìm thì con cảm thấy nó không có bản lĩnh đó, là ai giúp nó?” Hạ Chí Phi chất vấn Hạ Toàn.
Hạ Toàn cũng chột dạ, con trai cả đoán được chuyện gì rồi sao? Ông ta, ông ta cũng không nghĩ đứa con nhỏ kia lại ngu ngốc như vậy! Bây giờ ông ta còn chưa gặp con trai nhỏ nên cũng không nắm được tình hình thực tế, điều có thể làm bây giờ là đánh bài tình cảm. Hạ Toàn nghĩ vậy, lập tức thở dài, ngồi trên sô pha rơi nước mắt.
Ông ta vừa khóc lóc thương tâm vừa nói: “Chí Phi, là em trai con hồ đồ nhưng thực hư chuyện này thế nào cha cũng không biết. Cha chỉ biết cha đã từng tuổi này rồi, cha không muốn tới lúc c.h.ế.t mà hai đứa con của cha lại có một đứa phải ngồi tù. Cha muốn mấy đứa con đều sống cùng cha, đời này cha và mẹ các con đã cực khổ như vậy...”
Tề Nghênh Nghênh vừa thấy cha chồng làm như vậy thì đã nhụt chí. Lại bắt đầu rồi! Chỉ cần cha chồng khóc lóc thì ông Hạ chắc chắn sẽ mềm lòng. Ông Hạ là người hiếu thuận, chắc chắn sẽ không vì chuyện này mà để cha chồng lưu lại tiếc nuối. Tức giận thì có tức giận nhưng lát nữa thế nào cũng cho qua chuyện này.
Tề Nghênh Nghênh đã thành quen, lạnh lùng nhặt thức ăn lên, trong lòng ngóng trông ngày nào đó Hạ Hữu Đức tự tìm đường chết, tốt nhất là nghiêm trọng một chút.
Hạ Chí Phi nghe ông ta khóc đến phiền lòng: “Cha, con và Hữu Đức đều là con của cha, cha cũng không thể bất công như vậy. Nó rõ ràng là rắc muối lên miệng vết thương của con mà cha còn muốn lấp l.i.ế.m cho nó? Cha muốn nó ở bên lúc về già vậy con không quan trọng soa? Chuyện lần này con sẽ tìm Hạ Hữu Đức hỏi rõ ràng. Không, chính con sẽ điều tra cho rõ, việc hai người kia vào nhà máy làm có phải là do Hạ Hữu Đức giúp đỡ hay không.” Hạ Chí Phi vô cùng kiên quyết.
Trong lòng Hạ Toàn dâng lên một dự cảm bất hảo, chuyện này hình như không giống như tưởng tượng của ông ta. Lúc ấy ông ta chỉ nghĩ muốn đưa người nhà họ Vương lên tỉnh thành, để người nhà họ Vương giúp bọn họ đuổi Vương Thanh Hòa đi nhưng không hề nghĩ thằng cả sẽ phản ứng với chuyện này lớn như vậy. Lúc ấy tha thứ cho Hữu Đức, không phải đã nói sẽ bỏ qua chuyện này rồi sao? Người nhà họ Vương... cũng đâu đến mức chướng mắt như vậy. Lần này Chí Phi thay đổi rồi!
Hạ Toàn trong lòng ảo não, hận bản thân đã quyết định quá mức qua loa, buồn bực tại sao lúc ấy ông ta lại nghĩ ra biện pháp ngu xuẩn như vậy? Thật là bị mỡ heo che mắt, một lòng một dạ đưa người nhà họ Vương lên tỉnh thành. Bây giờ thì hay rồi, chờ Chí Phi tra rõ chuyện này thì chắc chắn sẽ tra được tới chỗ ông ta, đến lúc đó ông ta không thể nào nói rõ được nữa.
“Chí Phi, con cứ phải tuyệt tình như vậy sao?” Hạ Toàn nhíu chặt mày.
“Cha, là Hạ Hữu Đức tuyệt tình trước. Thanh Hòa vừa về đây đã phải chịu uất ức nhiều như vậy, trong lòng còn vẫn luôn có gánh nặng vì không thể đòi lại công bằng cho nó. Mắt thấy nó càng ngày càng có thành tựu nhưng lại cách bọn con càng ngày càng xa. Bây giờ đã qua bao lâu rồi mà nó còn chưa chịu gọi con và Nghênh Nghênh một tiếng cha mẹ. Nó căn bản không xem chúng con là cha mẹ ruột của nó! Tất cả chuyện này đều là do Hạ Hữu Đức tạo thành! Huỷ hoại tình cảm cha con của con hơn nửa đời người, bây giờ còn muốn hủy hoại cả nửa đời sau. Con tuyệt đối không cho phép.”
“Sao? Mày muốn bắt em trai mày vào tù?” Hạ Hữu Đức khiếp sợ không thôi.
“Con...” Hạ Chí Phi vừa định đáp lời thì Hạ Toàn đã đập đầu vào bàn trà, một tiếng ầm vang lên khiến Hạ Chí Phi thay đổi sắc mặt: “Cha? Cha làm gì vậy?”
“Mày cút cho tao! Mày dám đưa em trai mày vào tù thì tao c.h.ế.t cho mày xem. Mày đúng là có bản lĩnh mà? Vì chủ trì công đạo cho con trai bảo bối của mày mà bức tử cha mày, làm hại gia đình em trai mày tan nát, làm hại tiền đồ của cháu trai mày nát bét, tao muốn tất cả mọi người đều biết mày là loại người gì!” Hạ Toàn nói xong thì lại muốn đập đầu vào bàn trà lần nữa.
“Cha!” Hạ Chí Phi hoàn toàn ngơ ngác, ông ta không dám chống lại cha, cũng không muốn khiến con trai chịu thiệt thòi. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì con trai sẽ càng xa cách nhà họ Hạ. Nhưng nếu ông ta dám phản kháng thì ngày hôm nay cha sẽ c.h.ế.t ở đây mất.
Hạ Minh đứng một bên cũng sợ ngây người, ông nội điên rồi sao? Chuyện gì cũng làm được thế này? Một chút đạo lý cũng không thèm nói!
Đầu Hạ Toàn đã chảy máu, ông ta thoáng nhìn Hạ Chí Phi, lại muốn tiếp tục. Hạ Chí Phi vội vàng đưa tay chặn bàn trà.
“Cha, cha làm vậy là ép con!” Hạ Toàn nghe vậy cũng không phủ nhận.
Hữu Đức làm hỏng chuyện, bây giờ ông ta muốn cứu vớt cũng vô dụng, chỉ có thể dùng cách này để bảo vệ đứa con trai ngu xuẩn kia.
“Cha, hôm nay anh cả cũng thấy chú ba đi với bọn họ, hơn nữa đứa con út nhà họ Vương còn muốn hại anh cả, kết quả là chính anh ta lãnh đủ.” Hạ Minh cũng nhìn ra tính nghiêm trọng của chuyện này nên vội vã thêm vào một câu.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");