(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Hạ Thành lại sao nữa?” Hạ Chí Phi nghe vợ nói Hạ Thành không vui thì cảm thấy rất khó hiểu.
Nhà này người không nên buồn bực nhất chính là Hạ Thành. Cả nhà đã cho nó tiền cưới vợ, sắp xếp công việc nó và em trai của vợ nó. Tuy gần đây công tác có chút vấn đề chưa thể đi làm ngay nhưng đó cũng là chuyện ván đã đóng thuyền, hơn nữa chờ con dâu sinh đứa nhỏ xong, ông ta còn phải tìm việc cho con dâu. Nhà bọn họ bao nhiêu bản lĩnh đều dùng hết lên người vợ chồng thằng hai rồi. Bây giờ nó còn muốn nháo cái gì? Nó lại không vui chỗ nào nữa?
Nhìn thái độ của chồng mình, Tề Nghênh Nghênh biết không thể nhắc tới chuyện kia nên tìm cớ lảng sang chuyện khác: “Xem ông nói kìa, nhà cửa nháo nhào thành như vậy, nó có thể vui được sao? Hơn nữa nó làm sai, ông mắng nó, Vi Vi cũng đánh nó một trận, tinh thần của nó sa sút mấy bữa nay rồi.”
“Thế à, nhưng nó đáng bị như vậy, bà bớt lo cho nó đi. Còn Vi Vi thì tùy con bé vậy. Không phải nó đã tham gia sát hạch rồi sao? Cũng đã có công việc rồi, nó muốn làm gì thì để nó làm, biết đâu sau này lại gặp được đối tượng tốt hơn. Nếu không gặp được thì đời này nó ở nhà chúng ta, nhà này đâu phải không nuôi nổi nó. Sau này chúng ta không còn nữa, nó đi làm cũng có tiền dư ra, có thể sống không tốt được sao?” Hạ Chí Phi nghĩ thoáng, nếu lại tìm một người như Kỷ Phong thì chi bằng không tìm còn hơn.
Tề Nghênh Nghênh thấy không thể bày tỏ với chồng nên dứt khoát không nói nữa.
“Được rồi, bà nghĩ thoáng chút đi, tôi đi ngủ đây, nếu bà chưa buồn ngủ thì chờ mở cửa cho cha rồi hâm lại cơm nước cho ông ấy.”
Tề Nghênh Nghênh đẩy ông ta rồi đi rửa mặt, lúc này Hạ Toàn đang ăn cơm ở nhà đứa con trai nhỏ.
Trên bàn cơm, Hạ Tuệ Tuệ và Kỷ Phong đều xuất hiện, bọn họ mặc một bộ quần áo mới, Hạ Tuệ Tuệ tết tóc hai bên, nở một nụ cười ngọt ngào.
Cô ta ngồi bên cạnh Kỷ Phong, trong phòng ngoài hai người bọn họ thì còn có anh chị họ của Kỷ Phong, ngoài ra không có ai khác. Mấy người này tới đây là để đón Hạ Tuệ Tuệ về nhà.
“Kỷ Phong, chúng ta phải về rồi đó, trong nhà đã chuẩn bị sẵn thức ăn rồi, đừng khiến bà nội không vui.” Anh họ của Kỷ Phong nhắc nhở một câu.
Hôn sự của đứa em họ này đã làm cả nhà chấn kinh, quan trọng nhất chính là cọc hôn sự này đã tiêu tốn không ít tiền của trong nhà. Cả gia đình ai cũng có ý kiến nhưng bà nội chèn ép khiến bọn họ không thể nháo lên nhưng bọn họ thật sự không thể trưng ra bộ mặt tươi cười.
Kỷ Phong nghe nói đã tới giờ thì lập tức đứng dậy: “Chú, thím, con đưa Tuệ Tuệ đi đây. Ba ngày sau bọn cháu sẽ về lại mặt, Tuệ Tuệ, chúng ta mau đi thôi.” Kỷ Phong nói xong thì kéo tay cô ta.
Sắc mặt của Hạ Tuệ Tuệ kém cỏi vô cùng, Kỷ Phong có ý gì? Ngay cả một tiếng cha mẹ cũng không muốn gọi? Hơn nữa tại sao nhà họ Kỷ lại chỉ cử hai đứa tiểu bối tới đây, hai nhà kết thân nhưng bên kia không có một trưởng bối tới dự? Đây là khinh thường cô ta?
“Tuệ Tuệ, bà nội đã chuẩn bị thức ăn rồi, chúng ta mau đi thôi. Em cũng biết nhà anh chưa ra riêng mà, cả nhà... em phải suy nghĩ cho mọi người một chút.”
Kỷ Phong thấy Hạ Tuệ Tuệ không vui nên khuyên cô ta một câu.
Hạ Tuệ Tuệ nghe vậy, lạnh mặt đáp: “Đúng rồi, phải quan tâm cảm xúc nhà mấy người, vậy còn cảm xúc của tôi thì sao? Mau đi thôi, dù sao cũng đã là người của anh rồi, phải gả cho anh thôi.”
Biết cô ta buồn bực nên Kỷ Phong cũng không nói gì. Trong lòng anh ta vô cùng lo lắng, không biết về tới nhà họ Kỷ, cha mẹ, bà nội và cả nhà sẽ đối xử với cô ta thế nào.
“Hạ Thiên, mau đưa em gái con ra cửa, cõng nó ra ngoài đi.” Hạ Hữu Đức thấy đối phương một mực muốn đi nên cũng không giữ người nữa. Sớm để con gái gả qua đó, sớm để nó quen thuộc hoàn cảnh nhà họ Kỷ thì cũng có thể sớm vơ vét chút lợi ích, hơn nữa đã là người gả ra ngoài rồi, nấn ná ở đây là muốn chọc nhà chồng tức giận sao, cái thứ gì vậy chứ?
Hạ Thiên nhíu mày nhưng không nói gì, cũng không muốn cành mẹ đẻ cành con. Anh ta còn phải về nhà bác cả nghỉ ngơi, ngày mai phải đi làm, nếu đêm nay lại nháo lên thì làm sao ngày mai anh ta đi làm được?
“Được, tôi tiễn mọi người.” Kỷ Phong cõng Hạ Tuệ Tuệ ra ngoài, bên ngoài có hai chiếc xe đạp, trong đó có một chiếc là nhà họ Kỷ cho nhà bọn họ, chiếc còn lại dùng để đón Hạ Tuệ Tuệ.
“Chỉ có một chiếc xe đạp? Những người khác phải về thế nào?” Hạ Thiên có chút ngơ ngác.
“Cũng không phải là quá xa, chúng tôi đi bộ về là được. Trưởng bối trong nhà còn đang chờ hai người họ, chúng tôi không quan trọng.” Anh họ của Kỷ Phong xấu hổ giải thích.
Đối với yêu cầu khiến cho Hạ Tuệ Tuệ xấu hổ của người nhà, anh ta không muốn nhắc tới nửa lời. Nếu nói ra thì cũng chẳng lợi lộc gì, bọn họ tự biết với nhau là được.
Hạ Thiên đặt Hạ Tuệ Tuệ lên yên xe: “Tuệ Tuệ, sau này em là người nhà họ Kỷ, rảnh rỗi thì về thăm cha mẹ, nếu có ai bắt nạt em thì cứ nói với anh trai.”
Hạ Thiên lúc này vẫn còn ra vẻ anh trai tốt. Hạ Tuệ Tuệ cũng thấy yên tâm rời đi cùng Kỷ Phong.
“Bọn họ đều đi rồi?” Hạ Thiên vừa quay lại thì Hạ Hữu Đức đã hỏi anh ta.
Hạ Thiên nghe vậy, gật đầu nói: “Đều đi rồi, nhưng nhà đó cũng thật là quá đáng, cố ý khiến chúng ta mất mặt. Cha, sau này có thể chiếm lợi ích của nhà họ Kỷ được sao?”
“Kệ đi, dù sao chúng ta cũng không qua lại với nhà họ, chúng ta chỉ lui tới với em gái con, với cả sau này ai nhờ đến ai còn chưa biết đâu. Con trai, hôm nay cha và ông nội con đã nói chuyện với người nhà họ Vương rồi, sáng mai chúng ta đi đón bọn họ, chờ bọn họ dàn xếp xong xuôi là có thể giúp đỡ chúng ta.”
Nghĩ đến chuyện này là Hạ Hữu Đức lại vui vẻ, nghĩ ra biện pháp hay như vậy, ông ta đúng là thiên tài!
Hạ Thiên vẫn có chút bất an, mỗi lần cha đắc ý thì đều gặp phải chuyện không hay.
“Cha, cha chắc là bọn họ tới đây có thể giúp được chúng ta sao? Chúng ta sắp xếp công việc thời vụ cho bọn họ trong nhà máy, bọn họ có thể đáng tin như công nhân chính thức sao? Những người khác sẽ tin lời bọn họ nói lung tung sao? Nếu không thể thì bọn họ còn có tác dụng gì?”
Hạ Thiên cảm thấy chuyện này đã sai ngay từ đầu rồi! Hai ngày nay anh ta càng nghĩ càng cảm thấy không nên, không biết lúc trước cha nghĩ thế nào mà lại muốn mang cả nhà họ Vương lên tỉnh thành?
Hạ Hữu Đức không nghĩ nhiều như vậy, cũng không biết ông ta lấy đâu ra tự tin, nói: “Chuyện này chắc chắn là được. Nhà họ Vương trước kia có thể giày xéo Vương Thanh Hòa như vậy thì bây giờ cũng sẽ có cách, với cả nếu không làm được thì chúng ta lại đá bọn họ về, có gì khó khăn đâu chứ?” Hạ Hữu Đức nói vậy nhưng trong lòng cũng không nhịn được nói thầm, tại sao lúc đó ông ta lại muốn đưa người nhà họ Vương tới tỉnh thành vậy? Ông ta...
Hạ Hữu Đức cũng nói không rõ, nhưng người đã tới rồi, ông ta cũng không thể làm khác đi, bằng không sẽ rất mất mặt đến mức nào chứ?
“Được rồi, người tới cũng tới rồi, mặc kệ có được hay không, bây giờ chúng ta cũng không còn cách nào khác. Tiểu Thiên, chúng ta về thôi.” Hạ Toàn thông suốt hơn hai người kia nhiều, cùng lắm thì đưa người về thôi.
Bọn họ có làm được việc hay không thì một thời gian sau sẽ rõ. Nếu không được...
Ánh mắt Hạ Toàn lóe lên vẻ tàn nhẫn, nếu lại không được, năm đó có thể bắt cóc Vương Thanh Hòa thì bây giờ ông ta cũng có thể làm cho người biến mất.
Người nhà họ Vương chính là lựa chọn tốt nhất để thay bọn họ làm những việc này.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");