(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hạ Minh giải thích một chút, thấy mẹ không quá vui vẻ thì giấu nhẹm chuyện cậu ta tiện đường đi gặp Manh Manh.
Đã lâu rồi cậu ta không gặp Manh Manh, hôm nay gặp lại, thái độ của Manh Manh còn lạnh lùng hơn trước kia, cũng không biết lúc nào mới đồng ý ở bên cạnh cậu ta.
“Ông ngoại ở nhà anh con cả ngày sao?” Tề Nghênh Nghênh nghe vậy, trong lòng càng sốt ruột.
“Bọn họ đã nói gì vậy? Ông ngoại con... có đưa cho anh cả thứ gì không? Lúc bọn họ rời đi, có cầm theo thứ gì không?” Tề Nghênh Nghênh quan tâm tới phần tài sản thuộc về bà ta, nếu rơi vào tay con trai cả thì phải làm sao, cho dù chỉ là một phần năm nhưng bà ta dự tính để lại số tiền đó cho mấy đứa con khác. Thằng cả vừa nhìn đã biết là người có tiền đồ, hơn nữa bà ta và ông Hạ đã mua nhà cho nó, nó đâu cần dệt hoa trên gấm, mấy đứa con khác của bà ta còn chưa có thành tựu gì đâu, bà ta phải cố gắng một chút. Lúc ấy cha đặt vấn đề, bà ta không dám cãi lại nhưng trong lòng...
“Cầm cái gì sao? Hình như là một ít đồ ăn. Lúc ông ngoại rời đi, à, hình như là mang theo một cái hộp.” Hạ Minh nhớ kỹ lại, đúng là một cái hộp, còn việc bọn họ nói gì thì anh ta cũng không biết.
“Hộp? Bọn họ thật sự cầm một cái hộp rời đi sao?” Tề Nghênh Nghênh tiếp tục truy vấn.
Hạ Minh gật đầu: “Đúng, mẹ à, có chuyện gì sao?”
Tề Nghênh Nghênh lộ ra một nụ cười, cái hộp đó hẳn là phần cha bà ta chuẩn bị cho thằng cả, nhưng có vẻ Thanh Hòa không nhận thì phải? Không nhận là được rồi. Tuy có thể nói là đã để đồ vật bên trong lại, chỉ cầm cái hộp rời đi nhưng đó là cha bà ta, bà ta hiểu nhất, cái hộp kia là hộp đặc chế, có chức năng bảo tồn đồ cổ, không thể nào chỉ mang mỗi chiếc hộp đi, bên trong hẳn là có thứ gì đó.
“Mẹ có còn chuyện gì không? Nếu không thì con về phòng đây. À đúng rồi, có chuyện này con nhất định phải nói.” Hạ Minh nhìn thái độ kỳ quái của bà ta, quyết định nói ra những lời đã đè nén từ lâu.
Tề Nghênh Nghênh nhìn cậu ta: “Nói đi.”
“Mẹ, sau này mẹ đừng đối xử phân biệt với anh cả và tụi con nữa.” Hạ Minh nghĩ đến trước khi anh cả trở về, mẹ có thể nói là đào tim đào phổi với bọn họ. Lúc ấy cậu ta cảm thấy mẹ đối xử với mình rất tốt, nhưng hiện tại chỉ cảm thấy khó chịu! Anh cả cũng là một thành viên trong gia đình!
Tề Nghênh Nghênh bị lời nói của cậu ta chọc tức: “Cái đồ vô lương tâm, con cút cho mẹ! Mẹ phân biệt đối xử khi nào?”
Hạ Minh bĩu môi, không nói chuyện. Người mẹ thương nhất là Hạ Thành, sau đó là Hạ Vi, tiếp theo là cậu ta, anh cả cứ như đứa trẻ được nhặt về vậy, chỉ là mẹ sẽ không bao giờ thừa nhận.
“Con quay lại đây.” Tề Nghênh Nghênh thấy con trai muốn chạy vào phòng thì nhanh chóng gọi lại.
Hạ Minh khó hiểu dừng lại: “Mẹ, lại làm sao nữa?”
“Gần đây quan hệ giữa con và Hạ Vi không tệ nhỉ?” Tề Nghênh Nghênh cảm thấy bà ta không thể ra mặt vay tiền nhưng nếu để Hạ Minh đi nói thì hẳn có thể được, sau này bà ta cứ dùng tiền lương của mình chu cấp cho Vi Vi, như vậy Vi Vi sẽ không thiệt, còn có thể giúp Hạ Thành.
Hạ Minh không biết bà ta có ý gì, khẽ gật đầu: “Vẫn ổn.”
“Con đi tìm Vi Vi vay tiền giúp mẹ được không?” Tề Nghênh Nghênh hỏi cậu ta.
Lời của bà ta khiến cho Hạ Minh choáng váng: “Vay tiền? Mẹ, nhà ta không còn tiền sao? Không đến mức ăn no cũng thành vấn đề đó chứ?”
“Con nghĩ cái gì vậy? Tiền này mẹ có việc cần dùng.” Tề Nghênh Nghênh trừng anh ta.
“Mặc kệ là dùng vào việc gì, tiền bạc nhà ta không phải do mẹ quản lý soa? Sao phải nhờ con đi mượn Hạ Vi? Nếu thật sự có việc gấp thì tự mẹ đi hỏi Hạ Vi không phải là được rồi sao?” Hạ Minh chỉ cảm thấy rất quái lạ, vô cùng kỳ quái!
“Sao con hỏi nhiều vậy chứ?” Sắc mặt của Tề Nghênh Nghênh vô cùng khó coi.
Bây giờ trong nhà không có nhiều tiền như vậy, hơn nữa còn không thể đụng vào. Gần đây có nhiều việc cần dùng tới tiền, lỡ đâu lúc đó thiếu tiền, ông Hạ tới tìm bà ta thì chẳng phải sẽ lộ chuyện sao?
“Con không hỏi rõ ràng thì sao dám đi mượn Hạ Vi? Dù sao mẹ cũng phải nói thật đi, nếu không con cũng mặc kệ.” Hạ Minh nhìn thái độ của bà ta, tuyệt đối là có vấn đề.
Tề Nghênh Nghênh đen mặt, đành phải nói: “Là chuyện của anh hai con.”
“Em trai nhà mẹ đẻ của chị hai con nhìn trúng một cô gái, nhà bên đó nói muốn ở cùng với con gái của họ cho nên phải mua thêm một căn nhà, điều kiện nhà chị dâu con đâu phải con không biết, căn bản là không mua được, phần thiếu hụt không phải lại tới tìm chị dâu con sao? Anh hai con lại thích chị dâu con, ngày nào cũng vì chuyện nhà mẹ vợ mà bận trước bận sau, bây giờ hết cách nên mới tới xin mẹ giúp.”
Tề Nghênh Nghênh nói xong cũng cảm thấy chuyện này rất quá đáng, ngượng ngùng không dám ngẩng đầu. Hạ Minh cũng sợ ngây người, đã từng gặp chuyện thái quá nhưng chưa từng thấy chuyện nào quá mức như thế này. Chẳng trách mẹ không dám đi tìm Hạ Vi, nếu nói chuyện này với Hạ Vi, nó không điên lên mới là lạ?
“Mẹ, mẹ tỉnh lại đi, cái gì cũng chiều theo anh hai hết vậy? Nếu là sợ già rồi không có ai hiếu thuận thì để con hiếu thuận không phải là được rồi sao? Cũng chẳng phải là anh hai dùng tiền mà là nhà vợ anh ấy dùng. Anh ấy có bản lĩnh thì quản, không có thì để nhà đó tự nghĩ cách. Sao nào? Người anh hai cưới là chị dâu chứ không phải là cả nhà đó.”
Hạ Minh cảm thấy anh hai thật là điên rồi, cho dù Manh Manh tới tìm cậu ta thì cậu ta cũng không bao giờ đồng ý yêu cầu quá đáng như vậy.
Tề Nghênh Nghênh lạnh mặt: “Mẹ đối xử với các con tốt như vậy, các con báo đáp như vậy đó hả? Các con đều là con của mẹ, mẹ không thể nhìn các con chịu thiệt.”
“Vậy để anh hai chịu thiệt một chút đi, nếu mở miệng vay tiền thì cả con và Hạ Vi, thậm chí là anh cả đều chẳng vui nổi đâu. Mẹ có bốn đứa con, làm một đứa buồn lòng so với làm ba đứa buồn lòng, nghĩ như thế nào cũng là ba thắng một. Chuyện này con mặc kệ.” Hạ Minh thì xoay người chạy về phòng.
Đứa nhỏ xui xẻo này! Tề Nghênh Nghênh tức giận quay về phòng.
“Cha về chưa?” Trong phòng, Hạ Chí Phi đang đọc sách, thấy vợ vào phòng thì tưởng là cha ông ta đã về.
Nhắc tới chuyện này, Tề Nghênh Nghênh lại càng khó chịu.
“Còn chưa về đâu, cũng không biết đã chạy đi đâu rồi. Đi suốt mấy tiếng rồi, sáng sớm đã đi, bây giờ còn chưa về.” Tề Nghênh Nghênh bất mãn oán giận.
Theo lý thuyết thì bà ta không nên ghét bỏ chuyện cha chồng tới đây ở, dù sao ông Hạ cũng là người hiếu thuận, trong nhà vẫn có thể nuôi dưỡng cha chồng, chỉ là người cha chồng này chỉ quan tâm nhà chú ba, lại suốt ngày biệt tăm biệt tích khiến bà ta và ông Hạ lo lắng.
“Tôi nói này ông Hạ, ông không thể nói cha một tiếng sao? Tốt xấu gì cũng không nên về trễ như vậy. Trong nhà đã ăn tối xong mà người còn chưa về, sáng mai chúng ta còn phải đi làm đó...”
Tề Nghênh Nghênh thoáng nhìn chồng mình, không vui nói. Hạ Chí Phi cũng biết về muộn là không tốt, nhưng hẳn là cha đã tới nhà chú ba rồi.
“Được rồi, chờ cha về tôi sẽ nói ông ấy, bà cũng đừng nóng giận. Đúng rồi, Vi Vi sao rồi?”
Nhắc tới con gái, Tề Nghênh Nghênh cũng đau lòng: “Còn có thể như thế nào? Hôm nay tôi đưa nó ra ngoài chơi mà nó cứ ủ rũ. Ông nói xem cả nhà chúng ta, Hạ Thành và vợ nó vừa về đã chui vào phòng, thái độ chẳng mấy vui vẻ, Hạ Vi không chịu ra khỏi phòng, Hạ Minh ngày ngày chạy tới nhà thằng cả, cha thì tới nhà Hữu Đức, nhà ta trông thì náo nhiệt nhưng thực tế lại quạnh quẽ c.h.ế.t đi được.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");