(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tiểu Trương vô cùng khó hiểu.
Vương Thanh Hòa lại đoán được một ít, đại khái là Vương Thủ Thành không yên tâm những người khác nên cuối cùng mới dẫn đến kết quả như vậy. Chỉ cần Vương Thủ Thành bị bắt thì xem như kế hoạch này không uổng phí.
“Chuyện lần này thật sự cảm ơn cậu, Tiểu Trương.” Vương Thanh Hòa cảm ơn Tiểu Trương, nếu không có Tiểu Trương hỗ trợ thì anh sẽ phải tốn thêm khá nhiều công sức.
“Chuyện này có gì đâu chứ? Có thể giúp anh Vương làm việc là em vui rồi, hơn nữa nếu không phải anh Vương nhắc nhở bọn em, để anh trai em tiếp tục công việc lúc trước thì lần này đã xảy ra chuyện rồi. Chuyện này phải là hai anh em em cảm ơn anh mới đúng.”
Tiểu Trương nhớ đến tin tức mà anh trai cậu ấy hỏi thăm ngày hôm qua, không nhịn được mà rét run, đến cả những nơi khác cũng biết quy mô kinh doanh chợ đen ở huyện bọn họ rất rầm rộ. Cậu ấy và anh trai thừa cơ hội giã từ sự nghiệp trên đỉnh vinh quang, hơn nữa còn giao lại mấy sạp hàng cho Vương Thủ Thành, người khác không thể tra được chứng cứ đầu cơ trục lợi của anh em cậu ấy, chuyện cậu ấy giúp đỡ anh Vương so với chuyện anh Vương giúp đỡ bọn họ thật sự là nhỏ bé không đáng kể.
“Anh Vương, còn có chuyện này nữa.” Tiểu Trương nhớ lại chuyện hai ngày nay một người bạn đã nói với cậu ấy, cảm thấy phải nhắc nhở Vương Thanh Hòa một chút.
Vương Thanh Hòa nghi hoặc: “Là chuyện gì?”
“Nhà họ Vương cách nhà một người bạn của em khá gần, cậu ấy nói gần đây thường xuyên có người lạ đến nhà họ Vương, nhìn không giống người ở huyện ta, ăn mặc ngay ngắn chỉnh tề, là hai người đàn ông, một ông già và một người trung niên. Lúc bọn họ tới có cầm theo một ít quà cáp, sau đó rời đi rất nhanh.”
Tiểu Trương nói hết những lời bạn cậu ấy đã miêu tả cho Vương Thanh Hòa, cũng tả lại diện mạo của hai người kia một lần. Vương Thanh Hòa nghe xong, lập tức nghĩ đến hai người, hẳn là Hạ Toàn và Hạ Hữu Đức, nghe lời mô tả có vẻ rất giống bọn họ. Nhưng mà Hạ Hữu Đức hẳn là rất hận nhà họ Vương phá hỏng chuyện tốt của ông ta, nếu thật là bọn họ thì ắt hẳn là có chuyện cần dùng đến nhà họ Vương.
Trong lòng Vương Thanh Hòa đã có tính toán: “Tôi biết rồi, nhà họ Vương sẽ mau chóng có động tĩnh gì đó, cậu giúp tôi lưu ý một chút, nếu nhà bọn họ xảy ra chuyện gì thì cậu liên hệ với Dư Thành, anh ấy sẽ nghĩ cách đến báo với tôi.”
“Được, anh Vương cứ yên tâm, em chắc chắn sẽ để ý giúp anh.” Tiểu Trương vỗ n.g.ự.c bảo đảm.
“Cảm ơn.” Vương Thanh Hòa vô cùng biết ơn Tiểu Trương, tuy anh cũng từng giúp Tiểu Trương nhưng Tiểu Trương đã giúp anh nhiều chuyện hơn rất nhiều. Không có Tiểu Trương hỗ trợ, anh và Tú Tú muốn rời khỏi thôn đi ra ngoài sẽ phải tốn rất nhiều sức lực.
“Anh Vương lại cảm ơn em rồi, như vậy khách sáo quá.” Tiểu Trương vò đầu, có chút bất đắc dĩ. Anh Vương cái gì cũng tốt, chỉ là phân chia quá mức rạch ròi.
Lúc này bên ngoài lại vọng tới tiếng đập cửa, Tiểu Trương nghe thấy thì nhanh chóng đứng lên: “Hẳn là anh của em tới tìm, anh Vương, em đi trước đi.”
“Để tôi tiễn cậu.” Vương Thanh Hòa đứng dậy đưa người ra ngoài.
Ngoài cửa lớn, anh cả Trương nhìn thấy Vương Thanh Hòa, trong lòng cũng vô cùng biết ơn.
Lần này anh ấy tới tỉnh thành, tin tức thu được càng khiến anh ấy thêm kinh hãi, cũng cảm thấy bản thân quá may mắn. Không ngờ chuyện kinh doanh chợ đen ở huyện bọn họ lại nổi danh như vậy!
“Anh Vương.” Anh cả Trương cũng chào hỏi Vương Thanh Hòa.
Vương Thanh Hòa có chút bất ngờ với cách xưng hô này nhưng cũng không phản bác, thuận miệng hỏi anh ấy tình hình chợ đen bên kia.
Anh cả Trương cân nhắc một lúc, sau này em trai và anh ấy sẽ đến nhà máy làm việc, nhưng mà... nếu ngày nào đó có cơ hội tham gia vào thì bọn họ vẫn muốn thử một lần. Anh ấy đã suy nghĩ khá lâu, cứ cảm thấy người tên Vương Thanh Hòa này không đơn giản. Hiện tại còn chưa có gì nhưng tương lai ai mà biết được?
“Anh Vương, lần này tôi tới tỉnh thành một chuyến mới biết được lời anh nói trước kia chuẩn xác tới mức nào. Cũng may là có anh giúp đỡ một phen, sau này tôi và em trai đều sẽ nghe anh nói. Anh có chuyện cần chúng tôi giúp đỡ, chúng tôi tuyệt đối không có hai lời. Ngoài cái mạng này ra thì chuyện gì hai anh em tôi cũng có thể giúp anh.” Anh cả Trương nương theo chuyện này để móc nối quan hệ với Vương Thanh Hòa, sau này giúp Vương Thanh Hòa làm việc chắc chắn sẽ không thiệt thòi, ít nhất là trong khoảng thời gian này em trai anh ấy chưa từng chịu thiệt.
Vương Thanh Hòa càng kinh ngạc, anh trai của Tiểu Trương lại muốn giúp đỡ anh?
Vương Thanh Hòa cảm nhận được đối phương không có toan tính gì khác nên cũng không cự tuyệt, anh quả thật đang cần người giúp đỡ.
“Vậy tôi cảm ơn anh trước nhé.” Vương Thanh Hòa không từ chối, trong lòng cũng nghĩ sẽ tìm cách đưa hai người họ lên tỉnh thần.
Hai người này ở huyện không tiện giúp đỡ anh những việc lớn, để bọn họ tới tỉnh thành sẽ tốt hơn, chỉ là trước khi chuyện thành công, anh cũng không tiện nói thẳng.
Tiểu Trương không ngờ anh cả lại nghĩ giống mình, trong lòng mừng như điên.
Ba người nói chuyện mấy câu rồi hai anh em Tiểu Trương mới rời đi. Vương Thanh Hòa đóng cửa đi vào nhà.
Trong nhà, bà Ngụy vừa trông chừng hai đứa bé vừa nói chuyện với Bạch Tú Tú nói, Bạch Tú Tú nhìn hai đứa nhỏ, trong lòng chỉ cảm thấy áy náy.
Gần đây ngày nào cô và Thanh Hòa cũng chạy về nhà họ Hạ, thời gian ở nhà mình quá ngắn, cũng không rảnh quan tâm tới hai đứa nhỏ, toàn là để mẹ cô trông giúp. Lúc này hai đứa bé dính cô như vậy lại khiến cô cảm thấy đau lòng.
Vương Thanh Hòa vào nhà nhìn thấy hai đứa nhỏ đang dính lấy vợ anh, quấn lấy cô nghe cô kể chuyện xưa, ánh mắt anh nhìn cả gia đình ngập tràn ôn nhu.
“Không thì để hai đứa nhỏ ngủ với chúng ta đêm nay nhé?” Vương Thanh Hòa cũng ngồi xuống bên cạnh vợ, nhẹ giọng dò hỏi.
Bạch Tú Tú sáng mắt: “Được, cũng chỉ là một buổi tối, không ảnh hưởng tới việc chúng ta dậy sớm. Mẹ, đêm nay để Minh Minh Nguyệt Nguyệt ngủ với con và Thanh Hòa đi.”
Bà Ngụy nghe vậy cũng vui vẻ: “Được thôi, nếu không lâu ngày hai đứa bé sẽ không thân cận với các con.”
Vương Thanh Hòa thương lượng xong xuôi thì ôm lấy hai đứa bé: “Đừng dính mẹ các con nữa, cha đưa hai đứa đi rửa mặt.”
Bên này cả nhà chuẩn bị đi ngủ, bên phía nhà họ Hạ lại có người không tài nào ngủ được!
Tề Nghênh Nghênh ngồi trên sô pha trong phòng khách, cân nhắc chuyện đứa con trai thứ hai cầu xin bà ta là lại thấy buồn bực. Chuyện xấu hổ như vậy, sao bà ta có thể nói với Vi Vi? Hơn nữa tiền trong tay Vi Vi là tiền Kỷ Phong và Hạ Tuệ Tuệ bồi thường cho con bé.
Bây giờ Vi Vi còn đang thương tâm chưa dứt, bà ta làm mẹ sao có thể đi vay tiền con gái, như vậy có khác nào xát muối vào miệng vết thương của con bé chứ? Sao có thể làm như vậy được?
Nhưng nếu mặt kệ Hạ Thành, trong lòng nó cứ vướng bận người bên nhà vợ, lỡ đâu làm ra chuyện mất lý trí gì thì sao. Tề Nghênh Nghênh chỉ cần nghĩ thôi là đã cảm thấy đau đầu.
Nghĩ đến chuyện hôm nay nhà mẹ đẻ của bà ta tới gặp con trai cả là bà ta lại nghẹn muốn chết. Tại sao những chuyện phiền lòng này lại cứ thay phiên nhau tới tìm bà ta vậy?
“Mẹ? Tối thế này rồi sao còn ngồi một mình trên sô pha? Làm con sợ muốn chết.” Hạ Minh vừa từ bên ngoài về, còn tưởng rằng trong nhà không có ai, ai ngờ vừa bật đèn lên thì đã thấy mẹ anh ta đang ngồi trên sô pha, tức khắc bị dọa cho hoảng sợ.
Tề Nghênh Nghênh nghe vậy thì nhìn sang: “Sao giờ này con mới về?”
“Đừng nói nữa, vốn là con muốn đến nhà anh cả cọ cơm, ai ngờ hôm nay nhà anh cả dọn dẹp nhà cửa, con cũng phụ giúp một chút. Kết quả lúc đang ăn cơm thì ông ngoại tới, ở đó cả ngày, chờ đến lúc chập tối mới chịu rời đi, hại con bây giờ mới về được.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");