(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Vương Thanh Hòa nhìn cậu ta: “Không còn sớm nữa, việc cần làm cũng làm sắp xong rồi, cậu nên về đi.”
“Hả? Không phải là còn chưa làm xong sao?” Hạ Minh sửng sốt, sao lại đuổi người rồi? Cậu ta quay sang nhìn Bạch Tú Tú: “Chị dâu...”
“Ngày mai cậu không cần đi làm sao? Đêm nay không lo về sớm, sáng mai không dậy nổi thì lại muộn giờ làm.” Bạch Tú Tú mỉm cười nhắc nhở.
Nhắc tới chuyện này, Hạ Minh lập tức buông công việc trong tay: “Suýt nữa thì quên mất! Em phải về nhà ngay đây, ngày mai là ngày đầu tiên em vào nhà máy, không thể để lại ấn tượng xấu.” Cậu ta nói xong thì vội vàng chạy ra ngoài.
“Từ từ.” Bà Ngụy từ trong nhà chạy ra, trong tay còn cầm theo một hộp sơn tra.
“Cậu đã làm việc cả ngày rồi, cầm theo ăn trên đường.” Bà Ngụy nói xong thì nhét đồ vào tay cậu ta. Còn những người nhà họ Hạ khác sao? Nhà đó khấm khá hơn nhà bà ấy nhiều, muốn ăn gì thì tự nghĩ cách đi!
“Cảm ơn thím Ngụy.”
Hạ Minh vui vẻ cầm đồ hộp chạy về nhà, bên này Vương Thanh Hòa tiếp tục làm việc, cũng chỉ còn dư lại mấy bước hoàn thiện cuối cùng.
Mấy công việc này vốn không phiền toái như vậy, chỉ là hôm nay người nhà họ Tề tới nhà bọn họ ở chơi khá lâu, đến khi bọn họ rời đi thì trời đã chập tối nên công việc mới kéo dài tới hiện tại?
“Mẹ, tối nay nhà ta ăn gì vậy?” Bạch Tú Tú ngồi trong sân nhìn chồng làm việc, cảm thấy có chút đói bụng nên quay sang hỏi mẹ mình.
Bà Ngụy thấy bộ dáng nhàn nhã của con gái thì cảm thấy rất buồn cười: “Một chút công việc cũng không làm nhưng đòi ăn cơm lại tích cực như vậy à. Có canh gà còn dư lại lúc trưa, bây giờ mà xào thêm ít cải trắng, lại làm cho con thêm chén canh trứng.” Bà ấy nói xong thì quay sang xử lý cải trắng.
Đối với chuyện con gái không động tay động chân làm việc nhà bà ấy cũng không còn thúc giục con bé hỗ trợ như lúc đầu. Ở chung lâu như vậy, bà ấy cũng biết sức lực của đứa nhỏ Thanh Hòa này rất lớn, cho dù Tú Tú có đến giúp đỡ thì Thanh Hòa cũng không cho con bé đụng vào. Từ trước đến nay Thanh Hòa chưa từng để Tú Tú phải làm những việc này.
Bà ấy cũng không xen vào chuyện của hai vợ chồng son, chỉ cần hai người bọn họ vui vẻ, quan trọng hơn là không gây hại cho Tú Tú thì như thế nào cũng được.
Bà Ngụy cầm lấy một búp cải trắng, không nhịn được cảm khái: “Thành thật mà nói thì cả nhà ông ngoại của Thanh Hòa đúng là người trong sạch, vừa hiểu lý lẽ vừa hào phóng, hơn nữa cũng rất nhiệt tình.”
Cả một buổi trưa bà Ngụy đều ngồi nói chuyện phiếm với Quách Xuân Hoa, cùng nhau trông chừng hai đứa nhỏ Minh Minh Nguyệt Nguyệt, ấn tượng của bà ấy về nhà họ Tề thật sự rất tốt.
Đương nhiên, lý do quan trọng nhất khiến bà ấy cảm thấy người nhà họ Tề tốt chính là từ lúc con rể trở về đến bây giờ, cuối cùng cũng có người chịu đứng ra nói lời công bằng.
Đám người kia đưa con rể về đây nhưng lại bao che đầu sỏ gây tội năm đó, trong lòng còn suy tính đủ điều. Đã qua lâu như vậy, những người đó ngoài miệng thì nói thương yêu con rể nhưng trên thực tế người nào cũng có mục đích của mình. Người nhà họ Tề thật sự đã nói ra được gốc rễ của vấn đề.
Bạch Tú Tú cũng tán đồng với suy nghĩ của bà Ngụy.
Người nhà họ Tề hoàn toàn khác biệt với Tề Nghênh Nghênh và nhà họ Hạ, cũng thông minh và chân thành hơn Tề Nghênh Nghênh và nhà họ Hạ nhiều.
Nếu đối phương đã nguyện ý giúp đỡ bọn họ giáo huấn Hạ Hữu Đức, khiến Hạ Hữu Đức nhận được báo ứng tương xứng thì tốt quá.
Lúc công việc nhà hoàn thành thì cơm tối cũng đã nấu xong.
Vương Thanh Hòa và vợ cùng nhau vào nhà, hôm nay tâm tình anh không tệ, ít nhất thì người nhà họ Tề tới cửa không phải để chọc tức anh.
“Thanh Hòa, Tú Tú, hai tuần nữa các con đến nhà họ Tề đi? Mẹ chuẩn bị một ít quà cáp, người ta mang tới đây nhiều thứ như vậy, tốt xấu gì cũng nên đáp lễ.” Trên bàn cơm, bà Ngụy lên tiếng đề nghị, Bạch Tú Tú nghe vậy thì nhìn sang Vương Thanh Hòa.
Người nhà họ Tề là nhà ngoại của anh, có đi hay không thì phải do anh quyết định. Cô cũng tôn trọng ý kiến của anh như anh tôn trọng ý kiến của cô vậy.
Vương Thanh Hòa thấy vợ nhìn mình thì cũng biết cô nghĩ gì, anh nghĩ ngợi một lúc rồi đáp lời: “Được.”
“Để mẹ xem thử xem tuần này có một thêm được ít trái cây đóng hộp không, Tiểu Trương không liên lạc gì với chúng ta cả, bằng không mẹ có thể hỏi thăm cậu ấy xem có còn sơn tra không.” Bà Ngụy nhắc tới Tiểu Trương thì lại tiếc hận.
Tiểu Trương là một đứa trẻ ngoan, đáng tiếc là không ở tỉnh thành.
Bà Ngụy đang nghĩ ngợi thì bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa.
“Hả, Hạ Minh quay lại sao? Cậu ấy mới đi thôi mà, để quên thứ gì ở nhà ta sao?” Bà Ngụy tò mò đứng dậy đi xem.
Cánh cửa mở ra, lúc nhìn thấy người đứng ngoài cửa, bà ấy hoảng sợ một lúc rồi chuyển thành vui vẻ: “Tiểu Trương? Sao cậu lại đến đây? Mau vào nhà, cả nhà đang ăn cơm chiều, vào trong ăn cơm đi.” Bà Ngụy vô cùng kinh ngạc
Tiểu Trương cũng không ngờ lúc tới đây lại được hoan nghênh như vậy, có chút thụ sủng nhược kinh đi theo bà Ngụy vào nhà.
“Cậu xem, nhắc cái gì cái đó tới. Lúc nãy thím còn đang nói Tiểu Trương không liên lạc gì với nhà thím, bây giờ người đã tới cửa rồi.” Bà Ngụy đánh giá Tiểu Trương, thấy gần đây cậu ấy béo lên một chút, tinh thần vẫn phấn chấn như cũ thì cũng yên tâm.
“Để thím đi lấy chén đũa cho cậu.” Bà Ngụy vừa nói vừa đi vào phòng bếp.
“Thím Ngụy, thím đừng gấp. Cháu đã ăn cơm rồi, tới tìm anh Vương với chị dâu nói chuyện một chút thôi, nói xong là phải đi ngay, cháu còn có việc cần xử lý, thời gian có chút eo hẹp.” Tiểu Trương vội vàng ngăn cản bà Ngụy, không để bà ấy bận rộn.
Bà Ngụy khó hiểu hỏi: “Đứa nhỏ này, trời tối như vậy rồi mà còn muốn đi đâu?”
“Anh cháu vẫn còn chờ cháu, lần này anh ấy lên tỉnh thành là có công chuyện, tối nay bọn cháu phải về huyện. Gần đây việc nhà lu bù, cũng không dám lông bông bên ngoài nhiều.” Tiểu Trương giải thích một lúc thì bà Ngụy mới từ bỏ.
“Mẹ đưa Minh Minh Nguyệt Nguyệt vào phòng chơi nhé.” Bà Ngụy đưa hai đứa nhỏ đã cơm nước xong xuôi vào trong phòng. Chờ bọn họ vào phòng ngủ phía tây thì ngoài phòng khách chỉ còn lại ba người Tiểu Trương và vợ chồng Vương Thanh Hòa, Bạch Tú Tú.
“Anh Vương, chuyện lúc trước anh dặn dò em đã làm xong hết rồi. Hôm nay Vương Thủ Thành bị bắt lại, không ít nhà kinh doanh chợ đen đã bị xử lý.” Tiểu Trương nhắc lại chuyện này vẫn có chút kích động, nghĩ đến đám người ngu xuẩn nhưng lòng dạ hiểm độc của nhà họ Vương thì lại cảm thấy bọn họ bị như vậy là xứng đáng.
“Chỉ có một mình ông ta thôi sao?” Vương Thanh Hòa vô cùng kinh ngạc, cả nhà đó đúng là may mắn.
“Không thì sao chứ? Em cũng cảm thấy kỳ quái, tại sao Vương Thủ Thành này lại một thân một mình đi kiểm tra lương thực chứ?” Tiểu Trương cũng rất buồn bực, cậu ấy và anh Vương đã sớm chuẩn bị cho ngày này rồi.
Vì thời gian này đám người Vương Thủ Thành phải đi bổ sung lương thực, đây là lịch hẹn mà lúc trước cậu ấy và anh trai cậu ấy đã định ra lúc bàn chuyện làm ăn. Nhà họ Vương muốn thay đổi thời gian thì phải chờ đến lần gặp mặt sau đó, lần này vừa hay bắt được cả người lẫn tang vật, ai ngờ người chỉ có một mình Vương Thủ Thành chứ?
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");