(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Cha, hiện tại nhắc đến chuyện năm xưa đã muộn rồi. Hiện tại chúng ta chịu thiệt thòi. Ít nhất cha cũng phải để bọn con ở ngoài để báo thù cho cha, để hai người bọn họ cũng vào tù chung với cha mới được. Hiện tại con và hai vợ chồng thằng năm sắp sửa được lên tỉnh thành rồi, bọn con nhất định sẽ làm cho Vương Thanh Hòa đẹp mặt.”
Dưới ánh mắt khiếp sợ của Vương Thanh Kỳ, Vương Thanh Phú tiếp tục kích động khuyên nhủ Vương Thủ Thành.
Vương Thủ Thành im lặng, nhưng trong ánh mắt lại bùng lên vẻ hận thù.
Nếu con trai đến cầu xin ông ta, bảo ông ta thương hại bọn họ, sau đó không thèm để ý đến bọn họ nữa. Vậy ông ta nhất định sẽ kéo mấy cái theo c.h.ế.t cùng, ít nhất cũng phải kéo vợ thằng năm.
Nếu không phải vợ thăng năm nhà họ Vương của bọn họ cũng sẽ không đến mức biến thành như thế này.
Nhưng mà...
Hiện tại con trai nói như thế, Vương Thủ Thành lập tức không có ý định kéo người c.h.ế.t cùng mình nữa.
Cái thằng đoản mệnh Vương Thanh Hòa kia hại ông ta thê thảm như thế.
Nhất định phải làm Vương Thanh Hòa đẹp mặt mới được.
Đời này ông ta vất vả như thế, còn không phải là vì làm nhà họ Vương có thể quang tông diệu tổ sao?
Hiện tại ông ta không ra tù được rồi, nhưng mấy đứa nhỏ thì được.
Với lại nế như ông ta không c.h.ế.t thì sau này còn có thể đi ra ngoài, ông ta còn trông chờ bọn họ dưỡng lão cho mình nữa.
Nghĩ như thế, Vương Thủ Thành lập tức dẹp suy nghĩ ban đầu sang một bên, ông ta nhìn mấy đứa con trai khóc lóc nói: “Mấy đứa phải báo thù cho cha đó, không thể để nó sống tốt được. Mấy đứa ở bên ngoài cũng phải cố gắng sống cho tốt rồi. Chờ sau này cha được thả ra ngoài, hai đứa lại dưỡng lão cho cha.”
Vương Thủ Thành nói, lại sợ con trai quên mất ông ta.
“Mỗi tháng hai đứa nhất định phải nghĩ cách đến thăm cha một lần, nếu không cha sẽ khai mấy đứa ra.”
Vương Thanh Kỳ lập tức nhảy cẫng lên: “Một tháng một lần? Bọn con...”
“Bọn con nhất định sẽ đến, cha cứ yên tâm đi, cha đang chịu khổ vì cả gia đình. Sau này mỗi tháng bọn con nhất định sẽ đến thăm cha một lần, nếu không phải không tiện, con còn ước gì mỗi ngày đều đến thăm cha nữa kìa. Cha, mấy đứa con không có hiếu, làm cha phải chịu khổ rồi.”
Vương Thanh Phú khóc lóc vô cùng đau đớn.
Cũng khơi gợi lên một chút tình thương của cha ít ỏi trong lòng Vương Thủ Thành.
“Hai đứa cứ yên tâm đi, chuyện này cha sẽ gánh vác một mình. Dù sao đã như thế này rồi, cha sẽ kiên quyết nói rằng chỉ có một mình cha mà thôi.” Vương Thủ Thành nói xong, lập tức cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.
Sao số của ông ta lại khổ như thế chứ?
Đều là lỗi của vợ thằng năm! Nếu không phải tại vợ thằng năm cứ liên tục la hét muốn mua lại chuyện làm ăn buôn bán này thì sao ông ta có thể bị bắt lại chứ?
Từ sau khi vợ thằng năm đi vào nhà họ Vương rồi, nhà bọn họ vẫn luôn gặp chuyện xui xẻo.
Ông ta bực bội nhìn con trai út: “Sau này con và vợ con nhất định phải đưa cho anh hai một phần ba tiền lương một tháng. Còn nữa, nhà của mấy đứa cũng phải chia phần cho anh hai. Mỗi tháng cha đều sẽ hỏi anh hai của con. Nếu hai đứa không làm theo, cha sẽ khai hai đứa ra, nhà chúng ta ai cũng đừng hòng được sống yên.”
Vương Thanh Kỳ nghe xong ngơ ngác, anh ta không dám tin nói: “Cha? Cha bị điên rồi à? Con và vợ của con...”
“Cha thành ra thế này đều là vì con vợ mà con cưới về hại. Dù sao thì nhất định phải làm như thế, nếu không cha sẽ không tha cho hai đứa con.”
Vương Thủ Thành không muốn nghe anh ta khóc lóc kể lể.
Vương Thanh Phú ở bên cạnh nghe thế suýt chút nữa đã vui vẻ bật cười thành tiếng, sao lại còn có chuyện may mắn này nữa vậy?
“Người kia về rồi, mấy người nhanh lên.” Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng cảnh cáo.
Vương Thủ Thành cũng không ngờ hai đứa con trai lại rời đi nhanh như thế.
Ông ta rất muốn kéo bọn họ lại nói thêm vài câu nữa, nhưng hai người đã nhanh chóng chạy đi.
Ra khỏi nhà vệ sinh, Vương Thanh Kỳ vẫn còn chưa hoàn hồn khỏi cơn khiếp sợ này, anh ta ngơ ngác hỏi Vương Thanh Phú: “Cha, anh nói thật đó hả? Là Vương Thanh Hòa hại chúng ta thật à?”
Vương Thanh Phú nghe thế trừng mắt nhìn anh ta nói: “Sao anh biết được.”
“Vậy anh...”
“Em không thấy thái độ của cha à? Ông ta chỉ muốn uy h.i.ế.p chúng ta, để chúng ta cứu ông ta ra ngoài, nếu ra không được thì cũng muốn kéo người c.h.ế.t chùm! Nếu anh không nói như thế, sao ông ta chịu gánh tội một mình được chứ?”
Vương Thanh Phú cảm thấy thằng năm quá ngây thơ rồi.
Không ngờ anh ta lại cảm thấy cha là loại người có thể bất chấp tất cả vì con cái.
Anh ta cũng điên rồi.
Vương Thanh Kỳ đã được giải đáp thắc mắc, lại nghĩ đến chuyện ông già còn yêu cầu sau này anh ta phải một phần ba tiền lương cho anh hai, trong lòng anh ta lập tức bực bội khó chịu.
“Được rồi, chúng ta mau đi về thôi.” Vương Thanh Phú thúc giục anh ta về nhà.
Về nhà?
Vương Thanh Kỳ không muốn về nhà chút nào.
“Anh hai, đừng có nói là anh cũng đồng ý những lời cha nói lúc nãy đó nha?” Vương Thanh Kỳ nhíu mày.
Vương Thanh Phú biết anh ta đang nói chuyện gì, lập tức nhìn Vương Thanh Kỳ cười: “Thằng năm anh cảm thấy cha nói đúng lắm. Đúng là vợ của em hại cha, chuyện tiền bạc này, anh cũng sẽ nghe lời cha. Em cứ yên tâm, nếu sau này em và vợ ly hôn rồi, anh sẽ trả tiền lại cho em.”
Vương Thanh Phú bắt đầu vẽ tương lai tốt đẹp cho anh ta.
Trong gia đình nhà họ Vương, cả gia đình đều đang chờ bọn họ.
Chờ đến khai mấy người Vương Thanh Kỳ vào phòng đã lập tức bị vây quanh.
“Sao rồi? Cha có đồng ý không?” Vương lão tứ vội vàng hỏi bọn họ.
Chuyện này liên quan đến tương lai của nhà bọn họ!
“Đồng ý rồi, nhưng mà sau này cho dù thế nào thì mỗi tháng chúng ta đều phải đến thăm cha một lần, nếu không cha sẽ thay đổi khẩu cung.” Vương Thanh Phú thở dài.
Những người khác nghe xong đều vô cùng vui vẻ.
“Thật tốt quá, cha vẫn còn thương chúng ta.” Vương lão tứ kích động muốn bật khóc.
Chu Kiều Kiều cảm thấy chuyện này không đơn giản như thế, ông già này...
Quả nhiên, cô ta còn chưa kịp vui vẻ, Vương Thanh Phú đã tiếp tục nói: “Nhưng mà cha còn có một yêu cầu nữa. Cha yêu cầu sau này mỗi tháng hai vợ chồng thằng năm đều phải nộp phần một ba tiền lương cho anh!”
“Tại sao chứ? Tôi không đồng ý.” Chu Kiều Kiều lập tức từ chối ngay.
Vương Thanh Phú lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ: “Thím năm, cha đã nói nếu thím không đồng ý, tháng sau chúng ta đến gặp cha, ông ấy sẽ phản cung ngay, lôi tất cả mọi người ra c.h.ế.t chung. Đến lúc đó chúng ta sẽ mất trắng. Dù sao chuyện này thím cứ tự nhìn mà làm đi.”
Thái độ của Vương Thanh Phú làm Chu Kiều Kiều muốn liều mạng với anh ta.
Vương Thanh Kỳ là người c.h.ế.t sao? Cha yêu cầu như thế mà anh ta cũng đồng ý à?
“Thanh Kỳ, cha nói như thế thật sao?” Chu Kiều Kiều không cam lòng.
Vương Thanh Kỳ gật đầu nói: “Cha nói ông ấy rơi vào tình cảnh như ngày hôm nay đều là bị thím hai. Còn nói nhất định phải làm như thế.”
Chu Kiều Kiều cảm thấy cô ta quá xui xẻo.
Tại sao cô ta lại nằm mơ thấy giấc mơ đó rồi gả cho Vương Thanh Kỳ chứ?
Cô ta đã trả giá bao nhiêu thứ cho cái nhà này?
Làm hại cô ta cái gì cũng thua kém Bạch Tú Tú, bọn họ còn đi theo cô ta hưởng nhiều phúc như thế.
Cha chồng gặp chuyện này còn không phải là vì ông ta không cẩn thận sao?
Sao lại trách cô ta rồi?
Nhà họ Vương chẳng phải thứ tốt lành gì.
“Chuyện này nếu hai người đồng ý thì cả gia đình chúng ta còn có thể sống yên. Nếu không đồng ý, vậy cả nhà cứ chờ bị bắt vào tù đi.” Vương Thanh Phú cũng bất chấp tất cả.
Anh ta tin chắc rằng Chu Kiều Kiều sẽ luyến tiếc cuộc sống sung sướng này, sẽ không muốn đi tù.
Mặt Chu Kiều Kiều đen kịt lại, cuối cùng vẫn cứ đồng ý: “Được rồi, cha đã muốn như thế, chúng tôi cũng không thể không đồng ý.” Cô ta không tin là mình còn sẽ sống dưới lời uy h.i.ế.p này cả đời. Những tình cảnh trong mơ không thể nào là giả được.
Cô ta đã trả giá nhiều như thế, hiện tại không thể gánh vác nỗi hậu quả nếu thất bại.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");