Trọng Sinh Trở Về Trước Ngày Nữ Chính Gian Xảo Gả Vào Nhà

Chương 404




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Con có sao không?” Hạ Toàn lo lắng liếc nhìn con trai.

“Không có gì, chỉ là xuống xe bị gió lạnh ấp đến kích thích thôi. Cha, cha đừng lo cho con, chúng ta cứ đến nhà họ Vương trước đi, con chỉ cần nghĩ đến gia đình kia là lại đau đầu. Hi vọng trong mấy ngày nay bọn họ đừng có biến cố gì, lại gây ra chuyện rắc rối gì đó. Con còn trông chờ vào bọn họ làm việc giúp chúng ta nữa.”

Hạ Hữu Đức nghĩ đến mấy tên vô lại trong nhà họ Vương, lập tức cảm thấy vô cùng hối hận về sự lựa chọn năm đó của mình! Năm đó tại sao ông ta lại không chịu đánh bóng đôi mắt, tìm một gia đình thành thật khác chứ.

Lúc trước tên Vương Thủ Thành kia trông thì có vẻ thành thật, lại còn dẫn theo vợ kiếm ăn, ai mà ngờ ông ta lại là người có nhiều ý đồ xấu xa như thế chứ!

Thấy con trai thật sự không có việc gì, Hạ Toàn cũng yên tâm: “Vậy chúng ta mau đi thôi, dạo gần đây chúng ta chạy đến cái nơi nghèo nàn này quá nhiều lần, cha ngồi xe lửa đến phát phiền luôn rồi. Hi vọng lần này có thể lập tức giải quyết được vấn đề này. Còn có chuyện của Tuệ Tuệ nữa, con đừng có quậy hư chuyện nữa. nếu không một ngày nào đó con có việc, sẽ không có ai thèm để ý đến con.”

“Con biết rồi cha. Cha, lần này chúng ta đi qua đó, cũng không thể tên vô lại Vương Thủ Thành và con nhỏ Chu Kiều Kiều kia nói cái gì là chúng ta lại cho cái đó ngay nữa.”

Hạ Hữu Đức nghĩ đến tình huống lúc trước, ông ta lại cảm thấy không cam lòng.

“Con yên tâm đi, cha có kế hoạch hết rồi.” Hạ Toàn vô cùng tự tin.

Bên này, hai người nhanh chóng đi đến nhà họ Vương.

Mà lúc này, Vương Thủ Thành mà hai người mới vừa nhắc đến đang ở trong chợ đen.

Ông ta không ở trong nhà chờ như hai anh em nhà họ Trương, ông ta cứ thích đi tới đi lui trong chợ đen.

Hiện tại có không ít người trong chợ đen đang thuê quầy hàng của ông ta.

Ông ta kiếm được bộn tiền.

Hơn nữa, ai nhìn thấy ông ta cũng đều phải nể mặt nịnh nọt.

“Cha, con thấy có người đi đến trước cửa nhà chúng ta, có phải đến khiêng lương thực không?” Vương Lão Tứ vội vàng tìm ông ta, sau đó nhỏ giọng nói với ông ta.

“Cuối cùng cũng đến, để cha đi xem.” Vương Thủ Thành vội vàng muốn đi.

Thấy ông ta như thế, Vương Lão Tứ cũng muốn đi theo: “Cha, chuyện nhận lương thực này có phải cha cũng nên dẫn con theo không? Lúc trước không phải toàn là do con và anh ba đi thu mua lương thực sao? Con đi theo cha qua đó cũng có thể giúp cha một chút.”

Vương Thủ Thành vừa nghe thế, lập tức không đồng ý: “Chỗ nào cũng có con! Người ta đã khiêng đến địa bàn chúng ta rồi, cha còn cần con à? Biến đi, cha tự đi một mình.”

Vương Thủ Thành nói, đắc ý đi vào trong căn nhà ở bên này của bọn họ.

Căn nhà này lúc trước cũng là của hai anh em nhà họ Trương, dùng để bán lương thực.

Hiện tại cũng đều bán cho bọn họ, cho bọn họ chỗ này, một nghìn đồng đúng là lời to rồi.

Lúc sắp sửa đi vào nhà, ông ta thu hồi vẻ mặt đắc ý lại, xụ mặt xuống, ra vẻ khôn khéo.

Sau đó mới nghênh ngang đẩy cửa đi vào.

Trong sân có sáu người đến đưa lương thực, mỗi người đều đưa một chủng loại lương thực khác nhau.

“Mấy người đến đưa lương thực đúng không? Lương thực đâu? Sao không trực tiếp khiêng vào trong sân luôn đi?”

Sáu người nhìn thoáng qua nhau, người đi đầu lộ ra vẻ mặt ngây ngô cười nói: “Ông anh à, chúng tôi cũng phải được ông cho phép mới được chứ, với lại ông còn phải kiểm kê lương lực, trả tiền cho chúng tôi, chúng tôi mới khiêng vào trong sân được. Lương thực đang ở ngoài cửa, ông đi ra xem đi.”

Vương Thủ Thành nghe bọn họ nói như thế, lại càng đắc ý hơn.

Ông ta giả vờ giả vịt mở cửa đi ra ngoài, vừa nhìn thấy trên mấy chiếc xe bò đều chất đầy lương thực, lập tức vui vẻ đi đến kiểm tra.

Ông ta vừa làm còn vừa lẩm bẩm nói: “Nếu lương thực không tốt thì tôi sẽ không trả tiền đó.”

Mấy người kia đều không nói tiếng nào.

Chờ Vương Thủ Thành kiểm tra hàng hóa xong, mới vừa chuẩn bị lấy tiền thì đã bị mấy người đang trốn trong một góc nhào ra bắt lấy.

“Có người báo án nói nơi này có người đầu cơ trục lợi bán lương thực, ông đi theo chúng tôi!”

Vương Thủ Thành mới vừa đắc ý chưa được hai phút đã bị bắt lấy, giãy dụa kịch liệt nói: “Tôi không có, tôi bị oan!”

Không bao lâu sau, ông ta cũng không dám kêu oan nữa, bởi vì cả chợ đen lại bị điều tra lần nữa, những người thuê quầy hàng của ông ta cũng đều bị bắt đi hết.

Vương Thủ Thành gục đầu xuống bị bắt đi.

Vương lão tứ vốn dĩ rất buồn bực chuẩn bị đi về nhà, vừa nhìn thấy ông ta bị bắt lên xe, sợ đến mức chỉ thiếu điều vừa lăn vừa bò mà chạy ra khỏi chợ đen, lao thẳng về nhà.

“Không xong, không xong, có chuyện lớn rồi!”

Vương lão tứ chạy ra khỏi chợ đen về nhà, anh ta la hét như thế, những người khác trong nhà cũng đều chạy ra.

Hai vợ chồng Vương Thanh Phú và hai vợ chồng Vương Thanh Kỳ Chu Kiều Kiều đều từ trong nhà chạy ra.

Vợ Vương lão tứ Trần Phương vốn dĩ đang ngồi ở cửa, thấy anh ta sốt ruột như thế, không chút hoang mang hỏi anh ta: “Anh kêu cái gì mà kêu? Làm con trong bụng em giật mình.”

“Vợ à, anh không cố ý, anh chỉ là quá sốt ruột.

Vương lão tứ sốt ruột đổ mồ hôi đầy đầu.

“Có gì gì vậy, thằng tư, em nói mau đi.” Trong lòng Vương Thanh Phú dâng lên dự cảm chẳng lành.

Anh ta sốt ruột như thế, vừa nhìn là biết ngay chợ đen đã xảy ra chuyện rồi, hơn nữa cha còn chưa về nữa!

“Sáng sớm hôm nay chợ đen đột nhiên bị kiểm tra, lại trùng hợp người ta vận chuyển lương thực đến cho chúng ta, cha còn đang kiểm tra lương thực thì đã bị bắt. Chợ đen cũng bị kiểm tra. Bây giờ cha đã bị bắt đi rồi. Mọi người mau nghĩ cách đi, nếu không cha và mấy chuyện làm ăn trong chợ đen đều tiêu đời hết đó. Nói không chừng chính chúng ta cũng bị liên lụy luôn.”

Vương lão tứ sợ đến mức muốn khóc, sao anh ta lại xui xẻo như thế chứ?

Khó khăn lắm mới sống sung sướng được vài ngày, vậy mà đã xảy ra chuyện lớn như thế.

Nếu biết trước như thế thì anh ta không bằng cũng tách ra ở riêng từ sớm giống như gia đình anh ba rồi.

Như vậy thì cho dù có xảy ra chuyện gì cũng sẽ không dính líu đến anh ta.

Trần Phương nghe xong suýt chút nữa ngất xỉu.

Vương lão tứ đỡ vợ đã xụi lơ lên nói: “Vợ à, em đừng có sốt ruột, trong bụng em còn có con nữa đó.”

Trần Phương nghe xong trực tiếp bật khóc.

“Sao số của tôi lại khổ thế này, sao tôi lại gả cho anh chứ!”

“Không phải nhà chúng ta cũng chỉ mới tiếp quản việc buôn bán từ trong tay của hai anh em nhà họ Trương được mấy ngày thôi sao? Sao đã xảy ra chuyện rồi?” Vương Thanh Phú cũng sợ ngây người, sau khi nhà bọn họ tiếp quản chuyện này, hôm nay chính là ngày đầu tiên gọi những người kia đến đưa lương thực.

Lúc trước nhà bọn họ toàn là bán điểm tâm và thu tiền thuê quầy hàng mà thôi.

Bọn họ cảm thấy an toàn rồi mới chuẩn bị buông tay buông chân chơi lớn làm lớn hơn.

Kết quả vừa mới buông tay buông chân ra, tay chân đã bị cắt đứt?

“Sao tôi biết được chứ? Nếu không phải lúc trước cha không yên tâm về tôi, chuyện gì cũng chỉ muốn đích thân đi làm, có lẽ bây giờ tôi cũng bị bắt đi luôn rồi.” Vương lão tứ nói, cảm thấy vô cùng may mắn.

Từ sau khi cha có thể thu tiền thuê, ông ta lập tức bị nghiện cảm giác quản lý người khác.

Hoàn toàn không cho bọn họ nhúng tay vào.

Hôm nay người ta đến đưa lương thực, cũng là do ông ta tự ra mặt.

Kết quả vừa mới xuất hiện thì đã bị bắt.

“Chú năm, thím năm, hiện tại phải làm sao đây?” Vương lão tứ nhìn về phía Chu Kiều Kiều, người luôn có chủ kiến nhất trong cái nhà này.

Hiện tại Chu Kiều Kiều cũng cảm thấy muốn nổi điên.

Làm thế nào? Chờ thôi!

Tại sao cha lại bất cẩn như thế chứ?

Sao lại có thể xui xẻo như vậy? Đang yên đang lành...

“Vợ à, chúng ta không thể bỏ mặc cha được, nếu chúng ta không để ý đến cha, nói không chừng cha sẽ kéo chúng ta vào c.h.ế.t chung luôn đó.” Vương Thanh Kỳ cũng sốt ruột, anh ta sợ đến mức mặt mày trắng bệch.

Trong khoảng thời gian ngắn cũng không nghĩ ra cách nào.

Chu Kiều Kiều nhức đầu muốn chết, cũng không rảnh lo trách cứ ai.

Trong đầu cô ta cũng chỉ có thể nghĩ đến một mình Hồ Thiên! Ngoại trừ anh ta ra, không ai có thể giúp đỡ nữa.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.