Trọng Sinh Trở Về Trước Ngày Nữ Chính Gian Xảo Gả Vào Nhà

Chương 400




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Vậy là được rồi, hai đứa con ăn cơm chưa?”

Mấy ngày nay bà Ngụy cực kỳ lo lắng, suốt ngày hai đứa nhỏ đều không về nhà, cũng không biết đồ ăn ở nhà họ Hạ có ngon hay không.

Bọn họ đều đã gầy đi rồi.

“Bọn con ăn rồi, cũng khuya rồi, mẹ đừng lo lắng cho hai đứa con. Mẹ mau đi nghỉ ngơi trước đi, ngày mai được nghỉ, con và Thanh Hòa ở trong nhà dọn dẹp nhà cửa lại phụ mẹ. Chúng ta dọn đến tỉnh thành lâu thế này rồi, vẫn còn chưa tổng vệ sinh căn nhà này lần nào.”

Bạch Tú Tú thấy bà cụ lo lắng như thế, nhanh chóng khuyên bà đi ngủ.

Trong lòng cô cũng rất áy náy, trong khoảng thời gian mẹ đến sống với cô, suốt ngày nếu không làm việc giúp cô thì cũng là chăm con giúp cô. Cái này mà là dưỡng lão gì chứ, rõ ràng là mẹ đến chăm sóc cha cả gia đình bọn họ thì có.

“Mẹ tự đi được, con đỡ mẹ làm gì? Ui cha, con nhìn xem con đi, người lạnh căm. Mau đi vào nhà ủ ấm trước, ngày mai hai vợ chồng con và Thanh Hòa đừng đi ra ngoài nữa. Mẹ hầm canh gà cho hai đứa. Ngày hôm qua mẹ cầm trứng gà đổi một con gà mái không đẻ trứng của người khác về, mẹ nhốt trong phòng củi của chúng ta đó.”

Bà Ngụy được con gái đỡ, trong lòng vô cùng ấm áp.

Thật ra sau khi bà đến nơi này rồi, cảm thấy thoải mái tự do hơn lúc sống chung với chị cô.

Nhà chồng của con gái cả còn có bà con họ hàng, hơn nữa cháu ngoại cũng lớn hơn Minh Minh và Nguyệt Nguyệt một chút, bà chăm sóc cũng không tiện như bây giờ.

Tuy rằng ở bên đó cũng rất tốt, nhưng mà bà lại càng thích cuộc sống bên phía con gái úi hơn.

Không có việc gì còn có thể về quê thăm.

Cuộc sống này tốt biết bao nhiêu.

“Cảm ơn mẹ.” Bạch Tú Tú nhỏ giọng cảm ơn bà.

Bà Ngụy lập tức vỗ nhẹ lên người cô: “Cái con bé này, con còn nói cảm ơn với mẹ nữa hả? Con học đâu ra cái tật xấu này thế?”

Bạch Tú Tú nhìn bà cười cười, cũng không nói tiếng nào.

Tuy rằng bà là mẹ của cô, nhưng mà xóa bỏ mối quan hệ này, bản thân mẹ cũng là một cá thể độc lập.

Không có ai quy định bà nhất định phải trả giá cho con gái cả.

Khuyên bà cụ vào phòng rồi, Bạch Tú Tú và Vương Thanh Hòa lập tức cùng nhau quay về phòng, rửa mặt xong đi ngủ sớm.

Sáng sớm, mới sáng sớm Bạch Tú Tú đã nghe bên ngoài vang lên tiếng bổ củi.

Tuy rằng không phải đi làm nhưng cô vẫn thức dậy sớm.

Dậy sớm quen rồi, không ngủ thêm được.

Trong phòng bếp, hai cái nồi trong nhà đều được sử dụng, nồi to nấu canh gà, nồi nhỏ làm cơm chiên.

Ngày hôm qua trong nhà nấu cơm rất nhiều, để cơm nguội ở bên ngoài đông lạnh nguyên đêm, hiện tại chờ rã đông, mỗi hạt cơm đều vô cùng rõ ràng.

Lại đập thêm hai quả trứng gà chiên lên, thơm nức mũi.

Bà Ngụy nhìn thấy con gái đi ra ngoài, lập tức gọi cô sang đó.

Bạch Tú Tú khó hiểu, mới vừa đi qua đó, bà cụ đã sai cô đi làm việc.

“Đồ hộp mẹ làm đợt trước chắc là đã ăn được rồi đó, con đi lấy ra xem thử đi.”

“Dạ, con đi lấy ngay.”

Bạch Tú Tú ngáp dài, đi xem đồ hộp.

“Nhiều thế này à?”

Bạch Tú Tú hoảng sợ, bà cụ bày đến tận hai mươi tám cái đồ hộp.

Trong khoảng thời gian này cô và Vương Thanh Hòa rất hiếm khi về nhà, cũng không biết mẹ làm bao nhiêu đồ hộp, lúc này nhìn thấy cũng sợ hết hồn.

“Chứ còn gì nữa? Mấy mớ sơn tra trong nhà đều bị mẹ làm thành đồ hộp hết rồi. Còn có mấy quả dại khác nữa, mẹ cũng đều làm hết. Mấy cái đó thì còn phải chờ thêm vài ngày, bên này là đã ăn được rồi. Con cất một nửa trước đi, số còn lại để năm nay chúng ta ăn.”

Bà Ngụy giục cô đi cất đồ.

“Dạ được, vậy con đi cất đồ.”

Bạch Tú Tú cầm đồ hộp đi vào phòng, tổng cộng có hai mươi tám cái đồ hộp, cô cất vào không gian mười hộp, mười tám cái còn lại thì cô chuẩn bị đưa tặng cho gia đình của thầy Vương Thanh Hòa mười hộp, tám hộp còn lại để trong nhà ăn.

“Con cất xong chưa? Cất xong rồi thì đi rửa mặt rồi ăn cơm, con đi gọi hai đứa nhỏ dậy đi. Trưa nay nhà chúng ta ăn canh gà, sáng nay ăn cơm chiên, lại thêm một đĩa cải trắng xào.”

Bà Ngụy chuẩn bị bưng cơm chiên ra khỏi nồi.

Bạch Tú Tú bất đắc dĩ đi làm việc cùng bà, mãi đến khi Vương Thanh Hòa đốn củi xong đi vào nhà, cô cũng chưa rảnh tay.

“Ăn cơm thôi.” Bà Ngụy thấy con rể đi vào nhà, vui tươi hớn hở thúc giục anh đi rửa tay.

Cả gia đình cùng nhau ăn cơm sáng, Bạch Tú Tú hiếm khi rảnh rỗi được một hôm, cô và Vương Thanh Hòa cùng nhau phụ trách cho con ăn cơm.

“Mẹ, hôm nay nhà chúng ta có chuyện gì thế? Hôm nay con và Thanh Hòa sẽ xử lý hết, để tránh cho ngày mai đi làm, lại bắt đầu bận rộn, mẹ lại phải làm việc một mình.”

Bạch Tú Tú vừa đút cho con ăn vừa hỏi bà.

“Mẹ muốn gia cố lại hàng rào xung quanh miệng giếng nhà chúng ta, còn có phòng chất củi nữa. Phòng chất củi nhà chúng ta có hơi nhỏ, xem xem có thể mở rộng ra một chút không. Mẹ đã mua ván gỗ về rồi, chỉ đang chờ đến lúc hai đứa rảnh rỗi thôi đó. Cũng không biết hôm nay cậu nhóc nhà họ Hạ có đến chơi không nữa, nếu thằng bé đó đến thì bảo nó làm việc luôn.”

Mới sáng sớm bà Ngụy cũng đã quy hoạch xong các công việc cần làm trong nhà rồi.

“Con rể lại làm cho mẹ mấy cái khuôn gỗ, mẹ muốn trồng thêm ít rau, hôm trước mẹ đến nhà bên cạnh xin ít hạt giống cải trắng về, mùa đông trồng một ít trong phòng. Chỉ để nhà mình ăn thôi, cũng không có ai nhìn thấy.”

Sắp sửa ăn tết đến nơi, bà Ngụy đã bắt đầu nghĩ đến đồ ăn cho đêm giao thừa.

Cũng không thể chờ đến khi ăn tết ngoại trừ cải trắng ra thì cũng chỉ có khoai tây và củ cải được.

“Dạ vâng.” Vương Thanh Hòa đồng ý ngay lập tức ngay.

Nếu so sánh với lúc ở nhà họ Vương thì mấy công việc này có thể nói là vô cùng nhẹ nhàng.

Thậm chí anh cảm thấy đây cũng chẳng tính là công việc.

“Anh cả chị cả, em đến ăn cơm nè.” Bà Ngụy vừa mới nhắc đến chuyện cho Hạ Minh làm việc, tiếng nói của Hạ Minh đã vang vọng vào trong nhà, cậu ta còn chưa xuất hiện, nhưng mà âm thanh đã chạy đến trước rồi.

Trong tay Hạ Minh còn xách theo không ít đồ đạc, sáng sớm hôm nay cậu ta mới lấy được chút tiền của mẹ đi mua về.

Có mười cân gạo, mười cân bột mì, còn có ba mươi quả trứng.

“Sao hôm nay cháu còn mang theo đồ đạc đến nữa thế?” Bà Ngụy khó hiểu nhìn cậu ta.

Hạ Minh cũng rất khó hiểu.

“Sáng sớm hôm nay mẹ cháu đột nhiên bảo cháu mang đến đó, nói là cháu ăn chùa như vậy, sau này bị người ta nghe được sẽ không hay cho lắm. Làm gì có ai có thể nghe được chuyện nhà chúng ta chứ? Cháu cảm thấy không thể nào có chuyện này.”

Hạ Minh khó hiểu, nhưng mà có thể mang một vài thứ đến đây, cậu ta đương nhiên là vô cùng tán thành.

Cũng tốt hơn mỗi ngày đều đến đây ăn chực miễn phí.

“Khách sáo quá rồi đó, cháu thì ăn được bao nhiêu thứ đâu chứ? Hôm nay cháu đến đúng lúc lắm, trưa nay cháu cũng ở lại đây ăn trưa nay, hôm nay thím hầm canh gà. Cháu còn chưa ăn sáng đúng không? Để thím đi lấy chén cho cháu.”

Bà Ngụy vô cùng vui vẻ, còn chuyện con rể suy nghĩ thế nào, bà cũng lười đi tìm hiểu.

“Anh cả, hình như hôm nay mẹ có chuyện gì đó.” Hạ Minh nhíu mày, cầm chén cơm trong tay cũng không thèm để ý.

Vương Thanh Hòa cũng không trả lời, chờ cậu ta tiếp tục nói.

“Hôm nay mẹ lại hỏi đến chuyện của chị cả, bảo em hỏi xem hiện tại chị cả làm việc thế nào rồi. Anh nói coi có khi nào mẹ lại muốn làm cái gì nữa không?” Hạ Minh rất khó hiểu với thái độ của mẹ mình.

Bạch Tú Tú nghe thế cũng cảm thấy cực kỳ kinh ngạc, chuyện này đúng là rất khác thường.

“Công việc của tôi cũng còn khá thuận lợi.” Bạch Tú Tú trả lời cậu ta, tính toán xem bà mẹ chồng hờ này đang suy nghĩ cái gì.

“Cứ trả lời bà ta như thế này đi, mau ăn cơm, ăn xong còn phải làm việc.” Vương Thanh Hòa cũng nói với cậu ta một câu.

“À, được rồi... Hả? Làm việc?” Hạ Minh lập tức ngơ ngác, tại sao ăn một bữa cơm thôi mà cũng phải làm việc sao?

Không đợi cậu ta lấy lại tinh thần, ngoài cửa đã vang lên tiếng gõ cửa dồn dập.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.