Trọng Sinh Trở Về Trước Ngày Nữ Chính Gian Xảo Gả Vào Nhà

Chương 399




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Em cho anh hại em nè! Hại em nè!” Hạ Vi đè Hạ Thành ra đánh một trận ngay trước mặt cả gia đình.

Hạ Thành còn không dám đánh trả, dù sao một khi anh ta đánh trả, người đánh anh ta sẽ không phải là Hạ Vi.

Hạ Vi vừa đánh vừa khóc, phát tiết mọi ấm ức và tuyệt vọng trong tối hôm nay lên người Hạ Thành, mãi đến khi cô ta mệt rồi mới ngồi xuống đất khóc một lúc lâu.

“Hạ Thành, anh có sao không?” Hứa Niệm Đệ vội vàng chạy đến đỡ chồng mình dậy.

Thấy mặt mũi anh ta bầm dập, trong lòng cô ta cũng có chút oán trách, dù sao cũng là anh em ruột, tại sao cô lại đánh tàn nhẫn như thế chứ?

Hạ Thành làm như thế còn không phải cũng là vì Hạ Vi làm em gái mà lại đi gây sự trước sao?

Anh ta chỉ là muốn trả thù lại em gái mà thôi.

Hạ Vi cũng độc ác quá rồi đó.

“Anh không sao, em đừng sợ.” Hạ Thành cố nhịn đau dỗ vợ.

Anh ta nhìn Hạ Vi đang ngồi dưới đất khóc cũng không nói tiếng nào.

Hạ Vi khóc đủ rồi, cũng bình tĩnh lại: “Anh dùng chuyện này để đòi tiền Kỷ Phong, không coi em là em gái. Hôm nay anh đánh anh một trận, không coi anh là anh trai, chuyện này coi như huề nhau.”

“Huề?” Hạ Chí Phi khá kinh ngạc, dựa theo tính cách của Vi Vi, cô ta cũng không giống như loại người sẽ dễ dàng tha thứ cho người khác.

Khi không có lý cô ta còn muốn cắn lại vài cái nữa là.

“Lúc trước con cũng cãi nhau kiếm chuyện với anh hai chị hai, là con sai trước.” Hạ Vi hoàn toàn đối mặt với hiện thực.

Hạ Thành cũng không ngờ rằng Hạ Vi còn sẽ biết nhận sai.

“Được rồi, em gái của con cũng nói chuyện này coi như huề nhau, lần này cha tha cho con, con mau đi về phòng đi.” Thái độ của Hạ Chí Phi còn rất lạnh nhạt.

Hạ Thành nghe thế nhanh chóng dẫn theo vợ quay về phòng.

Nhìn bóng dáng của con trai, Hạ Chí Phi thở dài, có chút nghiêm túc nói: “Hạ Thành.”

Hạ Thành lập tức cứng đờ toàn thân.

Anh ta không quay đầu lại, Hạ Chí Phi tiếp tục nói: “Con nhớ cho kỹ, khắc sâu vào trong lòng cho cha. Cho dù là lúc nào, em trai và em gái của con đều là người nhà của con. Con không được phép dùng mấy mưu mô gian xảo kia lên người bọn họ. Nếu để cha biết được còn có lần tiếp theo...”

“Cha, con không dám, con thật sự không dám nữa.” Hạ Thành nhanh chóng bảo đảm.

Nếu còn có lần sau, cha chắc chắn sẽ không tha cho anh ta.

Anh ta ủ rũ đi vào phòng, Hứa Niệm Đệ đau lòng anh ta, rót nước cho anh ta uống: “Anh nhìn xem anh đã sợ thành thế nào rồi? Mặt có đau không? Lúc trước em đã nói là không nên dùng chuyện của Hạ Vi kiếm tiền. Lần này chúng ta có một bài học nhớ đời, cha và Hạ Vi cũng không bắt anh trả tiền lại, sau này anh không được làm thế nữa. Trong khoảng thời gian qua, trong lòng em vẫn luôn bất an về chuyện này.”

Hứa Niệm Đệ muốn tiền, cũng muốn giúp đỡ cho người trong nhà, nhưng mà lại không muốn cho Hạ Vi gặp xui xẻo.

“Không phải anh cũng chỉ là muốn kiếm thêm chút tiền sao? Hiện tại nhà của em còn đang cần tiền gấp nữa. Em đã quên em trai của em nói nó còn thiếu không ít tiền để cưới vợ sao. Nhà gái bên kia đưa ra yêu cầu nhiều, lại còn muốn dẫn theo một đứa em trai đến nhà em ở nữa.”

Nhắc đến chuyện này, Hạ Thành cũng cực kỳ cạn lời.

Bản thân anh ta cũng coi như là một người làm cho người ta cạn lời rồi, nhưng hiện tại anh ta lại nhìn thấy người càng thái quá hơn.

Nhà ai kết hôn rồi còn muốn dẫn theo một đứa em trai nhà mẹ đẻ nữa chứ?

Có phải nhà mẹ đẻ không có ai đâu, nghe nói nhà mẹ đẻ bọn họ có mấy chị em, cha mẹ cũng đều còn sống.

Hình như chị gái còn gả cho một gia đình khá tốt, giúp đỡ gia đình rất nhiều.

Tại sao loại gia đình như thế mà lại có thể làm ra loại chuyện thái quá đến vậy chứ?

Hạ Thành không thể nào nghĩ ra được.

Hứa Niệm Đệ nhớ đến chuyện trong nhà, trong lòng lập tức suy nghĩ thật nhanh: “Cũng không biết tiếp theo nên làm cái gì bây giờ, cha mẹ chắc chắn sẽ không cho em tiền để em giúp nhà mẹ đẻ. Hai chúng ta cũng không có tiền gì, chờ sinh con ra rồi, chúng ta cũng cần đến tiền. Em trai của em lại là con trai duy nhất trong nhà, lỡ như em ấy nằng nặc muốn cưới cô gái kia về...”

Hứa Niệm Đệ nghĩ đến đây lập tức cảm thấy cạn lời, khó khăn lắm cô ta mới sống cuộc sống sung sướng, tại sao gia đình cô ta cứ liên lụy cô ta mãi thế?

Cô ta mới kết hôn được bao lâu chứ?

Bọn họ cũng không chịu nghĩ xem, nếu bọn họ cứ đòi tiền mãi như thế, cô ta và Hạ Thành phải đi đâu để kiếm tiền cho bọn họ đây.

“Để xem lúc nào đó anh đi hỏi mẹ thử, xem xem mẹ có thể giúp chúng ta không. Nếu không được thì xem thử xem mẹ có thể mượn tiền của Hạ Vi giúp chúng ta không, không phải hiện tại em ấy có tiền bồi thường của nhà họ Kỷ và nhà chú ba sao? Số tiền lớn như thế, em ấy cũng không biết xài thế nào.”

Hứa Niệm Đệ rất muốn khuyên nhủ anh ta đừng mơ đẹp như thế.

Tuy rằng mẹ thương yêu Hạ Thành nhất, nhưng mà còn không đến mức sẽ vì Hạ Thành mà đi mượn tiền Hạ Vi.

Ai mà không biết Hạ Thành là loại người gì chứ?

Nhưng mà cô ta không thể nói những lời này, cô ta có thể làm Hạ Thành thích cô ta như thế, nguyên nhân lớn nhất chính là vì cô ta biết anh ta thích nghe cái gì.

Cô ta phải dựa vào anh ta.

Nếu như cô ta nói ra những lời anh ta không thích nghe, có lẽ không bao lâu sau anh ta sẽ thấy chán.

Tuy rằng lúc trước là vì Hạ Tuệ Tuệ kiến nghị nên cô ta mới gả cho Hạ Thành.

Nhưng mà hiện tại cô ta thật sự rất thích ông chồng Hạ Thành này, tuy rằng anh vô dụng, nhưng gia đình lại có điều kiện rất tốt.

Lại còn biết bảo vệ cô ta nữa.

Đúng rồi, cũng không thể để người trong nhà biết được chuyện lúc trước cô ta khá thân thiết với Hạ Tuệ Tuệ.

Hạ Thành bắt đầu dòm ngó đến tiền của Hạ Vi, lúc này Hạ Vi lại đang nghe mẹ nói đến chuyện xem mắt, cô ta cực kỳ không kiên nhẫn.

“Vi Vi, nghe lời mẹ. Ngày mai mẹ dẫn con đến nhà dì Nghiêm. Dì Nghiêm thương con nhất, để dì ấy tìm cho con một đối tượng xem mắt đáng tin.” Tề Nghênh Nghênh cảm thấy phải tranh thủ lúc còn sớm tìm cho Hạ Vi một tấm chồng thì bà ta mới yên tâm được.

Nếu không ai biết một ngày nào đó Kỷ Phong có liên lạc lại với cô ta hay không?

“Con không đi, hiện tại con không có tâm trạng.” Hạ Vi lạnh lùng bịt lỗ tai lại, có vẻ vô cùng kháng cự.

Cho dù cô ta và Kỷ Phong hoàn toàn không có tương lai, cũng không có nghĩa là cô ta muốn gả cho người khác ngay lập tức.

Cô ta...

Hạ Vi cảm thấy cô ta vẫn còn chưa thể buông bỏ được.

Tề Nghênh Nghênh thấy con gái như thế, bất đắc dĩ thở dài nói: “Mẹ cũng chỉ là muốn tốt cho con thôi.”

“Mẹ đi ra ngoài đi.” Hạ Vi không chút d.a.o động, chỉ thẳng ra cửa.

Tề Nghênh Nghênh vô cùng thất bại bị con gái đuổi đi.

Trong lòng lại càng bực bội hơn!

Mấy đứa con trong nhà, chẳng có đứa nào chịu nghe lời cả.

Thằng cả thì không thân với bà ta, thậm chí còn không sống chung một nhà. Thằng hai... hiện tại chỉ biết nghĩ đến vợ, nghĩ đến tiền, suốt ngày chẳng tìm thấy bóng dáng đâu.

Thằng ba thì cứ như là còn chưa chịu lớn.

Có chuyện gì cũng thích đi hóng hớt.

Con gái út cũng như thế, chẳng biết nghe lời gì cả!

Nếu so sánh giữa mấy đứa con thì hình như chỉ có thằng cả mỗi ngày không xuất hiện trước mặt bà ta là người chọc bà ta giận ít nhất.

Cũng không biết anh đã suy nghĩ thông suốt chưa, đến bao giờ mới chịu mở miệng gọi bà ta một tiếng mẹ.

Bên này, Tề Nghênh Nghênh còn đang nhớ thương chuyện để Vương Thanh Hòa gọi mình là mẹ.

Bên kia, Bạch Tú Tú và Vương Thanh Hòa đã về đến nhà.

Hôm nay bọn họ về sớm hơn ngày hôm qua, bà Ngụy còn có chút kinh ngạc.

“Hôm nay hai đứa về sớm thế, sao rồi? Đi học có mệt không? Giáo viên Chu kia có nghiêm khắc không? Hay là mình cũng chuẩn bị gì đó cho ông ấy đi...”

Bà Ngụy rối rắm, không biết có nên chuẩn bị cho người ta chút quà tặng gì không, để tránh cho con rể bị thiệt thòi.

Con rể đến tuổi này, nếu không phải vì muốn tiền bộ cho gia đình sống sung sướng hơn thì đã không cần thiết phải đi học nữa.

Anh đều là vì gia đình này.

“Mẹ, thầy không nghiêm khắc, mẹ đừng lo. Còn chuyện tặng gì đó... Cứ chờ thêm một khoảng thời gian nữa đi.” Vương Thanh Hòa đã có kế hoạch.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.