(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Chí Phi? Tiểu Thiên vốn dĩ đang ăn nhờ ở đậu trong nhà con, sao con nói chuyện lại không biết suy nghĩ gì hết vậy? Không phải con đã nói những chuyện này không liên quan gì đến Tiểu Thiên rồi sao?”
Hạ Toàn không thể tin nổi, tại sao con trai cả lại có thể nói chuyện với Tiểu Thiên như thế chứ?
Đầu ông ta bị lừa đá trúng rồi à?
“Không ai bắt Hạ Thiên ăn nhờ ở đậu cả, đây là do chính nó lựa chọn. Hiện tại Vi Vi đang đau lòng như thế, lại bảo Hạ Thiên luôn xuất hiện trước mặt Vi Vi, con bé đúng là sẽ nhớ đến Hạ Tuệ Tuệ. Con bảo nó về phòng chứ có bảo nó về nhà đâu, có cái gì không được chứ? Cha à, cha cũng đừng có cưng chiều Hạ Thiên quá.”
Hạ Chí Phi nhíu mày, trong đầu toàn suy nghĩ đến những lời chủ nhiệm Chu nói.
Cả gia đình bọn họ thật sự đã quá thiệt thòi rồi!
Đều là vì Hạ Hữu Đức.
Hiện tại ông ta còn phải nuôi con cho Hạ Hữu Đức nữa.
Với lại, chỉ là chút chuyện nhỏ này thôi mà Hạ Thiên còn cảm thấy ấm ức hả?
“Cha cưng chiều Hạ Thiên?” Hạ Toàn không ngờ rằng đến cả ông ta cũng bị trách mắng.
Hạ Chí Phi bị điên rồi hả?
Hạ Toàn khiếp sợ, Tề Nghênh Nghênh cũng khiếp sợ không kém.
Lão hạ... Sao ông ta đi ra ngoài một chút mà đã giống như biến thành một người hoàn toàn khác vậy?
Đây vẫn là Hạ Chí Phi cung phụng Hạ Thiên như tổ tông sao?
Đã xảy ra chuyện gì thế này?
Trong lòng Tề Nghênh Nghênh ruột gan cồn cào, vô cùng tò mò.
“Hạ Thiên, cháu về phòng trước đi, thỉnh thoảng gia đình bác cũng muốn nói chuyện riêng của gia đình bác. Nếu cháu cứ ngồi nghe mãi cũng không tiện.” Hạ Chí Phi không muốn nhìn thấy anh ta.
Hạ Thiên cũng sợ ngây người, bác cả có ý gì thế này?
Anh ta không còn bình tĩnh được nữa, giọng nói phát run: “Bác cả, cháu đã làm sai gì sao? Không phải chúng ta là người một nhà sao? Cháu, có phải bác không muốn để cháu ở lại chỗ này nữa không?”
“Không có, nhưng mà hôm nay xảy ra chuyện lớn như thế, nhà của bác cũng cần yên lặng một chút, cháu đi về phòng trước đi.”
Hạ Chí Phi mất kiên nhẫn trả lời.
Hạ Thiên rất muốn hỏi xem rốt cuộc là vì sao, nhưng mà nhìn tình hình này, chắc ông ta sẽ không nói cho anh ta biết.
Hơn nữa nếu anh ta mà hỏi tiếp, rất có khả năng tối nay sẽ bị đuổi ra ngoài.
Anh ta cũng không thể bị đuổi đi ở thời khắc quan trong này được.
Trong lòng Hạ Thiên nhanh chóng có quyết định, anh ta đứng lên, áy náy mở miệng nói chuyện với Hạ Chí Phi: “Bác cả, là lỗi của Tuệ Tuệ, cũng là lỗi của chá. Nếu cháu có thể phát hiện manh mối sớm hơn thì sẽ không có nhiều chuyện như thế này. Cháu đi về phòng trước, nếu sau này có chuyện gì cần đến cháu, bác nhất định phải nói với con. Con vẫn luôn xem nhà bác cả là người một nhà, xem Vi Vi như em gái ruột.”
Hạ Thiên nói xong, có vẻ vô cùng quay về phòng.
Hạ Toàn nhìn thấy dáng vẻ này của anh ta, đau lòng muốn chết. Có bao giờ cháu ngoan của ông ta phải chịu ấm ức cỡ này đâu chứ?
“Chí Phi, dù sao thì nó cũng là cháu trai của con, con nói chuyện có phải quá thằng thừng rồi không?” Hạ Toàn bực bội oán trách ông ta.
“Cha, con nói thế là đã chừa mặt mũi lại cho nó và Hạ Hữu Đức lắm rồi đó.” Hạ Chí Phi xụ mặt.
Dáng vẻ này của ông ta làm trong lòng Hạ Toàn thoáng lo lắng, tại sao ông ta lại gọi cả họ lẫn tên của Hạ Hữu Đức vậy?
“Chúng tôi đi về trước.” Vương Thanh Hòa không muốn xem tuồng diễn của nhà họ Hạ, đặc biệt là tuồng tình cảm thế này.
Thấy vợ đã sửa soạn đồ đạc xong đi ra, lập tức mở miệng nói.
“Mới vậy mà đi rồi sao? Con chờ chút, cha bảo mẹ lấy cây nhân sâm còn lại trong nhà ra đưa cho con rồi lại về, cha...
Hạ Chí Phi nói xong lập tức định gọi vợ, hoàn toàn không nhìn thấy ánh mắt như muốn ăn thịt người của bà ta.
“Trễ lắm rồi, chúng tôi còn phải về nhà sớm nữa.” Vương Thanh Hòa nói xong, lập tức nắm tay Bạch Tú Tú cùng nhau ra khỏi cổng nhà họ Hạ.
Hạ Chí Phi ngơ ngác đứng tại chỗ, trễ lắm rồi?
Là thời gian đã trễ hay là ông ta đối xử tốt với Vương Thanh Hòa quá trễ?
Anh muốn nói ý nào?
Hạ Chí Phi không dám xác định, trông cực kỳ hoảng hốt.
Ông ta thật sự rất hối hận, tại sao lúc trước ông ta lại nghe theo lời cha và Hạ Hữu Đức, tại sao chỉ lo lắng đến tình cảm anh em mà không thèm để ý đến sự ấm ức của con trai cả?
Hôm nay con trai cả cũng không gọi ông ta tiếng cha nào.
Hạ Chí Phi dại ra đứng tại chỗ, Hạ Toàn bởi vì quá giận dữ nên đã đi về phòng.
Thay vì đứng ở đây khuyên, còn không bằng chờ người nhà họ Vương đến, để mấy người kia xử lý đuổi Vương Thanh Hòa đi giúp bọn họ.
Ông ta phải nhanh chóng chạy đi thăm cháu nội mới được.
Thấy cha chồng cũng đã về phòng, lúc này Tề Nghênh Nghênh vui vẻ đến mức muốn hát to vài câu.
Bà ta nhẹ nhàng hỏi chồng mình: “Lão Hạ, hôm nay ông đi ra ngoài đã gặp chuyện gì sao?”
Nói xong, lại không nhận được câu trả lời của Hạ Chí Phi.
Lúc này Tề Nghênh Nghênh mới nhìn thấy chồng mình cứ đứng đơ ra ngơ ngác giống như đã bị mất hồn.
“Lão Hạ? Lão Hạ!”
Tề Nghênh Nghênh gọi ông ấy vài lần, lúc này Hạ Chí Phi mới trả lời lại.
“Hả? Sao thế?”
Thấy ông ta như thế, Tề Nghênh Nghênh lại càng lo lắng hơn: “Đang nói chuyện, sao tự nhiên ông lại đờ ra thế? Hôm nay ông khác bình thường quá, lúc trước ông thương cháu trai của ông biết bao nhiêu, sao hôm nay lại nỡ lạnh mặt với nó thế? Ông và con trai đi ra ngoài một chuyến, đã xảy ra chuyện gì sao?”
Hạ Chí Phi nghĩ đến những lời chủ nhiệm Chu nói với ông ta, đang định nói lại cho vợ nghe.
Nhưng mà nhìn thấy mấy đứa con còn đang lộ ra vẻ mặt tò mò nhiều chuyện ở đằng kia, ông ta lập tức xụ mặt nói: “Không có gì, tôi chỉ là cảm thấy nhà mình đã tận tình tận cảm với nghĩa với nhà thằng ba nhiều rồi. Hạ Thành, sáng hôm nay con đi đâu? Trong nhà xảy ra chuyện lớn như thế, cha cũng không thấy con có động tĩnh gì.”
Hạ Thành bị chỉ đích danh giống như là bị điện giật, trực tiếp nhảy cẫng lên đứng nghiêm, hoảng loạn không biết phải nhìn chỗ nào, lắp bắp nói: “Con, con...”
“Cha hỏi con, lúc trước cha và mẹ con bảo con đi hỏi thăm nhân phẩm của Kỷ Phong, con đi hỏi thăm người nào? Tại sao thằng đó lại chẳng giống như con nói gì hết vậy? Nếu ngay từ đầu đã biết được nó không phải thứ tốt lành gì, chuyện này còn có thể thành công sao?”
Hạ Chí Phi thấy dáng vẻ hiện tại của con trai, lập tức biết ngay anh ta không làm chuyện tốt lành gì.
Lại cộng thêm lúc trước Hạ Vi và thằng hai tranh cãi đánh nhau, ông ta rất khó mà không nghi ngờ thằng con trai vô dụng này.
Quả nhiên đã bị hỏi!
Hạ Thành sợ đến mức toát mồ hôi lạnh, lúc trước anh ta lấy tiền của Kỷ Phong, nhưng lại không ngờ rằng Kỷ Phong lại tự tìm đường c.h.ế.t nhanh như thế.
Hơn nữa còn chơi lớn đến vậy!
Anh ta tìm ai mà không được chứ? Tại sao lại tìm Hạ Tuệ Tuệ nhà chú ba chứ.
“Con không nói đúng không? Con không nói, vậy bây giờ cha lập tức đi tìm Kỷ Phong. Cha cảm thấy con chẳng đi tìm ai cả, mà là tìm Kỷ Phong đòi tiền bịt miệng đúng không?” Hạ Chí Phi tiếp tục hỏi anh ta.
Nói xong còn giả vờ chuẩn bị muốn đi
Hạ Thành sợ đến mức quỳ xuống: “Cha, cha đừng đi, con, con biết lỗi rồi. Con...”
Hạ Chí Phi không nói thêm tiếng nào, tát cho anh ta hai bạt tay, cảm thấy vẫn còn chưa hả giận, lại đá anh ta thêm vài cái nói: “Tại sao cha và mẹ con lại sinh ra một thằng súc sinh như con hả? Vi Vi là em gái ruột của con đó! Nếu không xảy ra chuyện này, nó gả cho loại người khốn nạn như Kỷ Phong, đời này của nó coi như xong! Hôm nay cha nhất định phải đánh c.h.ế.t con!”
Hạ Chí Phi đang có một bụng lửa giận, giờ phút này cuối cùng cũng tìm được chỗ phát tiết, nói xong lập tức cầm chổi lên, đánh anh ta.
“Ông làm cái gì thế? Ông định đánh c.h.ế.t con à?” Tề Nghênh Nghênh cũng giận, nhưng mà thấy ông ta định đánh con trai, đau lòng chạy lên bảo vệ con trai ra sau lưng mình.
“Nó mấy tuổi rồi chứ? Sao ông lại còn đánh con nữa?”
Thái độ của Tề Nghênh Nghênh làm Hạ Chí Phi giận muốn ngất đi: “Bà đừng có mà bao che cho nó, bà che chở cho nó như thế, có từng nghĩ đến Vi Vi không hả?”
Hạ Vi ngồi bên cạnh thấy sắp sửa gà bay chó sủa, cũng không khóc nữa: “Cha, cho dù lúc đó anh hai nói anh ta không tốt thì con chắc chắn cũng sẽ đòi gả cho Kỷ Phong thôi. Coi như con xui xẻo đi.”
Hạ Vi nói xong, sau đó đi đến trước mặt Hạ Thành.
Hạ Thành đang định thở phào nhẹ nhõm, Hạ Vi lại đột nhiên giơ chân đá, sau đó bắt đầu đè anh ta ra đánh!
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");