Trọng Sinh Trở Về Trước Ngày Nữ Chính Gian Xảo Gả Vào Nhà

Chương 348




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Khiến cho người khác hơn nửa đêm còn lo lắng cho sự an toàn của anh, hơn nữa còn thiếu chút làm trâu làm ngựa cho anh, vậy thì có thể kém cỏi thế nào chứ? Anh cả như thể ân nhân cứu mạng của người ta, loại chuyện này, anh ta đều nghe người khác khoác lác.

Nhưng ở chỗ anh cả, anh thậm chí còn không đề cập đến với mình.

Mặc dù anh cả bảo anh ta làm việc, hơn nữa thái độ với anh ta luôn lạnh lùng, nhưng hai ngày trước anh ta không có chỗ ăn cơm, vẫn là anh cả đồng ý để anh ta ở lại trong nhà ăn cơm.

Những người khác trong nhà, người nào người nấy đều tự mình ăn cơm.

Không ai quan tâm đến anh ta!

Tóm lại, anh cả chị dâu là người tốt.

Nghĩ như vậy, đối với dáng vẻ đó của Hạ Vi, Hạ Minh thở dài: "Anh cả chị dâu đều là người tốt, những người khác trong nhà ta mỗi ngày đều là tranh giành đều là ầm ĩ. Anh cả và chị dâu không như vậy, thứ mà bọn họ lấy là thứ mà những năm này nhà ta nợ bọn họ. Chúng ta ở nhà nhiều năm như vậy, có ai không tiêu một số tiền lớn? Anh cả bị chú ba tìm người bắt đi, bây giờ chú ba còn có thể đưa con đến nhà chúng ta. Đổi thành em, em sẽ nghĩ gì? Hơn nữa, người ta ở huyện đã có công việc, dựa vào cái gì người nhà bắt anh ấy đến tỉnh thành, còn bắt người ta không có việc làm? Không có phần công việc này, bọn họ cũng sẽ không đến. Là mẹ chúng ta ngay từ đầu đã định tiền trảm hậu tấu, sau đó lừa gạt anh cả chị dâu, định lừa bọn họ tới nhà chúng ta làm trâu làm ngựa. Em bớt nghe lời mẹ nói đi."

Hạ Vi không phản bác.

Nhưng...

"Cho dù anh ấy đáng thương, nhưng hai chúng ta nên phải đồng lòng với mẹ chứ. Em cho dù không ghét bọn họ, nhưng cũng không thể coi bọn họ như anh Thành và chị dâu."

Hạ Vi đối với người xa lạ đột nhiên xông tới nhà cũng rất khó mà chấp nhận được.

Bao gồm cả Hứa Niệm Đệ, cũng bao gồm cả anh cả chị dâu đột nhiên xuất hiện.

"Tốt xấu gì anh cả chị dâu không như anh hai chứ? Hạ Vi, anh cảm thấy chúng ta thân thiết với anh cả cũng chẳng có gì không tốt, chí ít anh cả sẽ không nghĩ đến việc tính toán thứ gì đó của chúng ta. Nếu như em không có việc gì, anh cũng dẫn em đến nhà anh cả chơi một chút nhé? Hai đứa nhỏ nhà anh ấy cũng rất đáng yêu. Còn có, mẹ của chị dâu, con người cũng rất tốt. Không giống như những gì chúng ta nghĩ. Ban đầu nhà ta còn mặt nặng mày nhẹ với người ta, kết quả người ta nấu cơm ăn ngon, giúp đỡ anh cả chị dâu trông con, còn bảo anh ăn cơm cùng bọn họ. Nhà bọn họ rất ấm áp, so với dáng vẻ ồn ào ầm ĩ của nhà chúng ta thì tốt hơn biết bao nhiêu."

Lúc Hạ Minh nhắc đến nhà Vương Thanh Hoà và Bạch Tú Tú, trong mắt đều là sự ngưỡng mộ.

Về sau anh ta cưới vợ, cũng muốn có cuộc sống như vậy.

Hai người vừa đi làm, buổi tối về nhà, có người ở nhà giúp bọn họ nấu cơm, còn có mấy đứa con đáng yêu.

Tốt biết bao nhiêu chứ?

"Em thấy anh điên rồi, em không đi, em không bắt nạt bọn họ, cũng không muốn thân thiết với bọn họ. Em sắp được gả cho Kỷ Phong rồi, đến lúc đó, em cũng có nhà của mình."

Hạ Vi không nghe lời Hạ Minh nói, cô ta không có cảm giác chân thật nào cả.

Không biết Hạ Minh bị làm sao, thái độ đối với anh cả, từ lúc đi cùng vào trong huyện về vẫn rất tốt.

Ngoài miệng thì nói anh cả chị dâu bắt anh ta làm việc, lúc trở về nhìn dáng vẻ cũng rất chật vật, nhưng không hiểu sao anh ta lại thích chạy đến nhà anh cả chị dâu.

Lúc nhắc đến anh cả, dáng vẻ sùng bái đó...

Như thể bị bệnh nặng vậy!

"Em, thôi bỏ đi, sau này em sẽ hiểu. Nói không chừng anh cả chị dâu còn giúp em nữa, dù sao em cũng đừng có những suy nghĩ đen tối với mẹ chúng ta."

Hạ Minh dặn dò em gái.

"Được rồi, em biết rồi. Anh cả chị dâu có đáng ghét đến mấy cũng không đáng ghét bằng anh hai và Hứa Niệm Đệ." Hạ Vi nhắc đến anh hai và chị dâu, chỉ thấy tủi thân muốn khóc.

Trước khi chị dâu hai được gả tới, cô ta ở trong nhà làm gì cũng được.

Sau khi chị dâu hai được gả tới, cái này không được, cái kia không được, ban đầu còn định sai cô ta làm việc.

Về sau mặc dù nói là lỗi của cô ta, nhưng cô ta... cô ta có lỗi, trước đó chị dâu hai cũng sai, tóm lại quan hệ giữa cô ta và chị dâu hai là không thể nào tốt trở lại được nữa rồi.

"Em bảo anh dẫn em đi là định đi đâu?" Hạ Minh thấy cô ta không có mục đích, có hơi nghi ngờ.

"Em nào biết được? Công việc của em phải đợi mấy ngày nữa mới có thể đi, bây giờ em cũng không biết có thể tới đâu, em cũng không có bạn bè. Hay là... đi tìm Tuệ Tuệ đi, em và cô ta còn có thể nói mấy câu.

Hơn nữa, hôm qua em có hơi nặng lời với cô ta, buổi trưa mời cô ta ăn cơm."

Hạ Vi nói xong, cảm thấy chuyện này có thể thực hiện được.

Hạ Minh rất muốn xem một chút, rốt cuộc trong đầu cô em gái này của anh ta chứa cái gì?

Hạ Tuệ Tuệ còn thiếu chút bán đứng cô ta!

Nhưng đi cũng được, nói không chừng có thể gặp được Kỷ Phong thì sao?

Hạ Minh nghĩ như vậy, lập tức đồng ý: "Được, chúng ta đi nhanh đi."

"Không vội, em đi gặp Kỷ Phong trước, nếu như anh ấy đồng ý, mọi người cùng nhau đi." Hạ Vi nghĩ thời gian này còn sớm, trong nhà Kỷ Phong cũng chưa sắp xếp công việc cho anh ta.

Nghe nói là cụ nhà không nỡ để anh ta đi làm việc.

Nhưng.... hiện tại tất cả mọi người đều vội vã tìm việc làm, chắc là có chuyện gì rồi.

Kỷ Phong cũng đang nhanh chóng kiếm việc rồi.

Hai người đến cửa nhà Kỷ Phong, bà cụ Kỷ đang rửa rau, nhìn thấy cô ta tới, bà cụ Kỷ khẽ cười: "Vi Vi à, sao cháu lại tới đây? Tìm Kỷ Phong à? Sáng sớm hôm nay Kỷ Phong đã ra ngoài rồi, nói là sắp phải đi làm rồi, nó phải đi nạp điện. Từ sau khi quyết định kết hôn với cháu, nó rất nỗ lực. Nói cái gì mà không muốn để người nhà cháu coi thường, Vi Vi, cháu khuyên nó một chút nhé. Đừng để nó quá mệt mỏi."

Bà cụ Kỷ vừa nói, vừa bảo cô ta vào nhà.

Hạ Vi nghe vậy trong lòng vẫn rất ngọt ngào, nhưng... vừa nghĩ tới chuyện anh ta không muốn trì hoãn chuyện kết hôn, lòng cô ta lại lần nữa chìm vào đáy vực.

Chuyện này cô ta tuyệt đối không thể theo anh ta.

"Bà Kỷ, anh ấy đi đọc sách sao?" Hạ Vi bỏ qua những lời nói tốt đó, chỉ hỏi Kỷ Phong đi đâu.

Bà cụ Kỷ nghe vậy thì có hơi xấu hổ.

Sáng sớm Kỷ Phong ra ngoài, bà ta cũng không biết đi đâu, bây giờ Hạ Vi đến hỏi, bà ta chỉ giữ thể diện cho cháu trai một chút.

Bà ta cũng không biết anh ta đi đâu.

"Đi theo người nhà ra ngoài rồi, cũng không biết cụ thể là sẽ đi những đâu để học hỏi. Vi Vi nếu cháu muốn tìm nó, chờ nó trở về bà bảo nó đến tìm cháu."

Thái độ của bà cụ Kỷ vẫn rất ôn hoà.

Hạ Vi nghe vậy còn có gì mà không hiểu chứ?

"Không sao, tự cháu đi tìm người, không tìm thấy thì thôi." Hạ Vi nói xong, xoay người rời đi.

Chờ rời khỏi nhà họ Kỷ, Hạ Vi vội vã đi ra ngoài, muốn tìm Kỷ Phong trước.

Hôm qua cả đêm cô ta ngủ không ngon, cảnh tượng Kỷ Phong và Hạ Tuệ Tuệ lén lút gặp nhau kia, vẫn luôn hiện trong đầu cô ta hết lần này tới lần khác, thật vất vả mới ngủ thiếp đi, trong mơ đều là ác mộng bị Kỷ Phong và Hạ Tuệ Tuệ phản bội.

Cô ta và Kỷ Phong phải cùng nhau đến trước mặt Hạ Tuệ Tuệ, nhất định phải để cho Hạ Tuệ Tuệ nhìn thấy quan hệ giữa cô ta và Kỷ Phong thân mật biết bao nhiêu.

Chỉ có như vậy, sự bất an trong lòng cô ta mới biến mất.

"Không phải chứ, Hạ Vi em đi nhanh như vậy làm gì? Em chờ anh một chút." Hạ Minh thiếu chút không đuổi kịp tốc độ của Hạ Vi.

"Không sao, không phải em muốn đi tìm Kỷ Phong sao? Phải rồi anh, anh nói..."

Hạ Vi muốn hỏi anh ta một chút xem chuyện liên quan tới Kỷ Phong, anh ta thấy thế nào.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.