(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Vừa mới nhìn thấy Kỷ Phong, hai vợ chồng Hạ Chí Phi và Tề Nghênh Nghênh lập tức biểu diễn thuật nụ cười biến mất ngay tại chỗ, mặt trở nên lạnh tanh.
Hạ Vi vừa nhìn thấy hai người bọn họ ở trong nhà, trong lòng lại càng nghi ngờ hơn nữa.
Hai người này, hai người bọn họ lại ở trong đại sảnh vừa nói vừa cười.
Bọn họ nói cái gì?
Vì sao Hạ Tuệ Tuệ lại không biết kiêng dè gì hết vậy? Cô ta thật sự không muốn cướp lấy Kỷ Phong sap?
Kỷ Phong...
"Vi Vi, cô về đúng lúc lắm, Kỷ Phong đến tìm cô. Kết quả chờ thật lâu cô vẫn chưa về, anh ấy định đi về rồi đó, tôi còn đang không biết phải giữ anh ấy lại như thế nào, đang sốt ruột nè. Cô về là tốt rồi, tội, tôi đi nấu cơm. Bác cả, chiều nay lúc cháu về có mua ít thịt, nhà chúng ta làm sủi cảo ăn được không?"
Hạ Tuệ Tuệ chủ động mở miệng.
Nghe nói cô ta còn bỏ tiền ra mua thịt, Tề Nghênh Nghênh cảm thấy khá kinh ngạc.
Mấy năm nay bà ta chưa bao giờ nhìn thấy Hạ Tuệ Tuệ mua cái gì cho nhà bọn họ.
Hạ Chí Phi cũng rất kinh ngạc, nhưng mà rốt cuộc cũng là cháu gái của mình, ông ta cũng không đến mức bởi vì sự xuất hiện của Kỷ Phong mà giận cô ta.
Ông ta cũng không cho cô ta đi nấu cơm: "Cháu về phòng nghỉ ngơi đi, cứ để bác gái đi làm là được rồi."
"Dạ không cần đâu ạ, chiều nay cháu xin nghỉ, không mệt chút nào." Hạ Tuệ Tuệ chủ động nhận việc, cuối cùng cũng làm tâm trạng của Tề Nghênh Nghênh tốt hơn một chút.
"Được rồi, đi nấu cơm với bác."
Hai người vừa rời đi, Kỷ Phong lập tức đứng dậy, anh ta chào hỏi với Hạ Chí Phi xong lập tức hỏi Hạ Vi: "Vi Vi, chúng ta đi nói chuyện riêng một chút được không?"
"Được rồi."
Hạ Vi ôm một bụng lửa giận, nhưng lại nghĩ đến lời Hạ Minh mới nói.
Tuy rằng Hạ Minh không đáng tin, nhưng mà lần này cậu ta nói rất có lý, cô ta không thể làm Kỷ Phong thất vọng, nếu lại hiểu lầm anh ta và Hạ Tuệ Tuệ lần nữa, vậy anh ta sẽ thất vọng biết bao nhiêu chứ?
Cô ta... Phải cẩn thận một chút mới được.
Sau khi hai người đi ra ngoài rồi, Kỷ Phong thậm chí không thèm vòng vo mà hỏi thẳng vào chủ đề chính: "Anh nghe Tuệ Tuệ nói em muốn hoãn lại ngày cưới của hai chúng ta sao?"
Hạ Vi gật đầu: "Đúng là em có ý tưởng này."
"Vi Vi, chuyện này tuyệt đối không được, anh muốn cưới em về nhà sớm một chút, anh thích em biết bao nhiêu, chẳng lẽ em còn không biết sao? Hai chúng ta khó khăn lắm mới có thể ở bên nhau, lỡ như chờ một lúc rồi lại xảy ra biến cố gì thì sao? Nếu gia đình em lại không đồng ý thì phải làm sao bây giờ? Nếu như anh không có em, anh sẽ không muốn sống nữa."
Kỷ Phong lộ ra vẻ mặt đầy tình cảm.
Hạ Vi suýt chút nữa đã đồng ý rồi, nhưng mà chỉ trong tích tắc, cô ta đã lập tức bình tĩnh lại lần nữa.
Cô ta muốn cho Kỷ Phong vẫn luôn yêu cô ta, không hi vọng tình yêu của anh ta chỉ kéo dài được một lúc...
Hạ Minh nói rất đúng, nếu Kỷ Phong cưới được cô ta về nhà một cách quá dễ dàng, sau này không biết trân trọng cô ta thì phải làm sao đây?
Cô ta không muốn rời khỏi anh ta.
Với lại trong nhà cũng đã đồng ý để cô ta chờ thêm một khoảng thời gian lại gả đi, nếu cô ta lại kiếm chuyện nữa, có khả năng sẽ không còn lấy được bất cứ của hồi môn nào.
Cô ta muốn cho Kỷ Phong sống sung sướng.
Kỷ Phong không phải loại người có thể chịu khổ, cô ta cũng không phải.
"Kỷ Phong, em cũng là vì muốn tốt cho hai chúng ta mà thôi. Cha mẹ đã đồng ý gả em cho anh rồi, chắc chắn sẽ không có biến cố gì. Nếu như có thay đổi, vậy chắc chắn là vì anh thay lòng đổi dạ. Nếu chỉ trong một khoảng thời gian ngắn như thế mà anh cũng thay lòng đổi dạ, vậy tình cảm của chúng ta tính cái gì chứ? Chỉ cần chờ một chút là cha mẹ em có thể chuẩn bị nhiều của hồi môn cho em hơn. Sau này khi gả cho anh rồi, em muốn mình có thể giúp đỡ được anh chứ không phải cản trở tay chân của anh. Em biết cuộc sống nhà anh rất khá giả, nhưng mà sau khi kết hôn anh cũng sẽ độc lập. Kỷ Phong, em thật lòng muốn cuộc sống của hai chúng ta tốt hơn."
Hạ Vi vô cùng chân thành, giống như muốn móc trái tim chân thành của mình ra dâng lên cho anh ta xem.
Kỷ Phong nghe xong, cũng thoáng động lòng trong chốc lát. Nhưng mà giây tiếp theo anh ta lại nghĩ đến cảnh Hạ Tuệ Tuệ khóc lóc đau lòng trước mặt mình.
Cho dù Hạ Vi bị anh ta lừa thì sau này cô ta vẫn có thể sống tốt.
Nhưng Hạ Tuệ Tuệ thì không, nếu Tuệ Tuệ không có anh ta, cô ta sẽ không sống nổi nữa.
"Vi Vi, anh không thèm để ý mấy chuyện này. Hiện tại em không muốn gả cho anh, rõ ràng là vì không tin tưởng anh. Anh chắc chắn sẽ không tha thứ cho người con gái không tin tưởng anh, cũng sẽ không cưới em. Hiện tại một là em đi kết hôn với anh ngay, hai là chuyện này coi như xong."
Kỷ Phong nhìn cô ta, chờ cô ta đưa ra sự lựa chọn.
Sắc mặt Hạ Vi lập tức trắng bệch: "Anh... Rốt cuộc thì anh có thích em không hả? Anh thật sự là vì thích em nên mới cưới em sao? Kỷ Phong, em yêu anh, nhưng mà anh..."
"Hạ Vi, anh cũng không phải nhất định phải cưới em." Kỷ Phong vẫn cứ giữ thái độ như cũ, lúc trước mỗi lần anh ta như thế này là Hạ Vi sẽ lập tức chịu thua.
Lần này cũng sẽ không ngoại lệ.
Kỷ Phong vô cùng tự tin.
Nhưng mà lần này trong lòng Hạ Vi bắt đầu cảm thấy sợ hãi.
Lúc trước Kỷ Phong như thế, cô đều cảm thấy là bởi vì lòng tự trọng của anh ta. Kỷ Phong là một người có lòng tự trọng cực cao, cha mẹ lại có thái độ cực tệ với anh ta, bởi vì cha mẹ nên anh ta mới xa cách cô ta.
Sau đó bởi vì chuyện cô ta và anh ta hoàn toàn không còn hi vọng gì nữa, cô ta vô cùng đau đớn khó chịu, cũng là vì cô ta tin chắc rằng Kỷ Phong cũng yêu cô ta.
Nhưng hiện tại...
Rõ ràng cha mẹ đều đã đồng ý gả cô ta cho Kỷ Phong rồi, thậm chí còn đi đến nhà Kỷ Phong nói chuyện.
Hiện tại anh ta không nên có thái độ như thế mới đúng.
Với lại, yêu cầu của cô ta cũng đều là vì muốn tốt cho anh ta.
Anh ta chỉ muốn kết hôn với cô ta thật nhanh, anh ta thật sự yêu cô ta sao?
Đây là lần đầu tiên Hạ Vi tự hỏi bản thân.
Kỷ Phong cũng cảm thấy không đúng lắm, tại sao Hạ Vi còn không đi dỗ dành anh ta nữa.
Anh ta khó hiểu nhìn Hạ Vi: "Vi Vi, em..."
"Kỷ Phong, một là hai tháng sau chúng ta kết hôn, hai là chúng ta chia tay, chuyện này cùng lắm thì coi như bỏ. Em vì anh mà đã tranh cãi với gia đình như thế nào? Vậy mà chỉ bảo anh chờ em một thời gian ngắn như thế, anh cũng không muốn chờ em sao? Rốt cuộc thì anh là thật sự yêu em hay là vì có chuyện gì khác hả?"
Đây là lần đầu tiên Hạ Vi từ chối Kỷ Phong.
Kỷ Phong cũng ngơ ngác, chuyện này cũng không thích hợp cho lắm?
"Em cứ thế mà về sao? Hạ Vi, em đừng có hối hận!" Kỷ Phong uy h.i.ế.p cô ta.
Hạ Vi không thèm để ý đến anh ta nữa, trực tiếp quay về nhà, vừa vào nhà đã bắt đầu khóc hu hu.
Hạ Tuệ Tuệ vẫn luôn gióng lỗ tai lên nghe ngóng, nghe được Hạ Vi đang khóc, trong lòng vui vẻ. Xem ra Kỷ Phong đã thành công rồi nhỉ.
Hạ Vi trực tiếp quay về phòng, không nói với người nhà về chuyện kết hôn như những gì Hạ Tuệ Tuệ tưởng tượng.
Làm Hạ Tuệ Tuệ cũng ngơ ngác.
Cô ta cũng không rảnh lo rửa rau, nhanh chóng chạy vào phòng.
"Vi Vi, cô làm sao thế? Cô và Kỷ Phong không nói chuyện với nhau à?" Hạ Tuệ Tuệ khó hiểu hỏi.
Hạ Vi nhìn thoáng qua cô ta nói: "Nói rồi, một là tôi và anh ấy chia tay, hai là hai tháng sau tôi và anh ấy kết hôn. Lần này tôi sẽ không thỏa hiệp anh ấy, cô cũng đừng nói mấy lời tôi không thích nghe với tôi."
Chuyện này... Sao cô ta không nghe lời Kỷ Phong?
"Vi Vi, rốt cuộc thì cô bị làm sao thế? Đừng có nói là bởi vì Hạ Minh nói với cô mấy câu thôi đó nha? Anh ta là đàn ông, biết cái gì về tình yêu chứ? Cô đừng có xúc động như thế!"
Hạ Tuệ Tuệ bắt đầu nói xấu Hạ Minh.
Hạ Vi càng cảm thấy Hạ Tuệ Tuệ bất thường hơn nữa, vì sao lại cứ muốn để cô ta gả cho Kỷ Phong sớm chứ?
"Anh tôi là người như thế nào, tôi biết rõ hơn ai hết. Cô không cần nói nhiều nữa, tôi đã quyết định rồi." Hạ Vi không muốn để ý đến cô ta, chỉ cần nhìn thấy Hạ Tuệ Tuệ, cô ta lại nhịn không được suy nghĩ lung tung.
Thấy cô ta như thế, Hạ Tuệ Tuệ chỉ có thể đi ra ngoài.
Nhanh chóng chạy đi tìm Kỷ Phong.
Cô ta phải hỏi Kỷ Phong cho rõ ràng, tại sao lần này lại đàm phán thất bại?
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");