(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Bạch Tú Tú nhìn Dương Tiểu Đông, cô đã từng gặp người vô sỉ, nhưng loại người vô sỉ đến mức này cũng rất hiếm thấy.
"Rốt cuộc thì các cô muốn thế nào?" Dương Tiểu Đông lại ngồi xuống lần nữa.
Bạch Tú Tú nhìn bà Dương, lại nhìn Dương Tiểu Đông nói: "Nếu cả gia đình chú nuôi bà Dương, vậy thì mỗi tháng phải cho bà Dương một số tiền dưỡng lão để bà ấy ăn uống. Bà ấy sẽ quay về phòng của mình ở, cả gia đình chú ở trong căn phòng còn lại."
"Cô nói khùng nói điên gì thế? Căn phòng kia sao đủ cho cả gia đình tôi ở chứ? Với lại, mắc gì tôi phải cho bà ta tiền chứ?" Vương Lê Hoa vừa mới đi rót nước về lập tức nổi điên.
Rất muốn đổ hết ly nước lên đầu bọn họ.
Dương Tiểu Đông nhìn thoáng qua vợ, nhưng cũng không nói tiếng nào.
Rõ ràng ông ta cũng đang có ý này.
"Nếu mấy người không đồng ý, vậy người đứng tên căn nhà này chính là bà Dương, nhà chú phải dọn đi." Bạch Tú Tú tiếp tục nói.
Dương Tiểu Đông nghe thấy cô nói thế, cũng không hề sợ hãi.
Ông ta cười lạnh vài tiếng, nhìn bà cụ nói: "Mẹ, thì ra mẹ kiếm chuyện lâu như thế là vì cảm thấy ngứa mắt gia đìn con à? Được thôi, bọn con sẽ dọn ra khỏi căn nhà rách nát này, mẹ cứ chờ c.h.ế.t già ở đây đi. Cứ chờ xem đến lúc mẹ c.h.ế.t rồi ai sẽ đi vào nhặt xác cho mẹ. Đến lúc đó mẹ đừng có trông chờ vào con, cũng đừng có mơ đến cháu nội của mẹ. Mẹ và gia đình con sẽ không còn liên quan gì đến nhau nữa."
Bà Dương nghe thế sắp sửa khóc đến nơi.
Bạch Tú Tú hơi cản lại ánh mắt của Dương Tiểu Đông, không cho ông ta dùng những lời nói này để tổn thương trái tim của bà cụ.
"Chú Dương, chú không thể nói như thế được, nếu chú không muốn thì vẫn còn có người đồng ý chăm sóc bà Dương, bà Dương không phải chỉ có một mình chú là con, con gái của bà Dương đã c.h.ế.t chồng được vài năm. Hiện tại một mình bà ấy dẫn theo con trai sống ở gia đình chồng, bà ấy rất sẵn lòng quay về chăm sóc bà Dương. Nếu các chú muốn dọn đi thì có thể dọn nhanh lên không? Chúng tôi sẽ theo dõi sát sao, tranh thủ thời gian cho bà Dương có chỗ ở an ổn sớm nhất. Đúng rồi, nếu gia đình chú cần một nơi để ở, có cần chúng tôi tìm nhà cho thuê giúp chú không?"
Bạch Tú Tú vẫn cứ bình tĩnh thân thiện như cũ.
Dương Tiểu Đông nghe được lời này, lập tức thay đổi sắc mắt: "Nó là đàn bà con gái, đã gả ra ngoài rồi, dựa vào cái gì mà đòi quay về chứ?"
"Chú không muốn nuôi mẹ già, cũng không thể ngăn cản không cho con cái khác báo hiếu đúng không?" bt nói xong, lau nước mắt giúp bà Dương.
Cô nhìn thoáng qua Dương Tiểu Đông đang lộ ra vẻ mặt không cam lòng nói: "Chú đừng nhìn bà Dương như thế, hiện tại bà ấy còn muốn chừa lại một chút mặt mũi cho nhà chú đó. Theo ý tôi thì nên đứng ở giữa đại viện nói chuyện, làm cả gia đình chú đều mất hết mặt mũi. Nhà chú vì muốn để em trai nhà mẹ đẻ con dâu ở nhà mà đuổi mẹ ruột đi ra ngoài. Mẹ ruột của chú còn suy nghĩ muốn giữ mặt mũi cho chú rồi, chú còn ấm ức cái gì nữa?" Bạch Tú Tú không chút lưu tình hỏi ngược lại ông ta.
Cô cũng không hề mỉa mai, cho dù Dương Tiểu Đông muốn chỉ trích về thái độ của cô cũng không có gì để chỉ trích.
Bà cụ nghe Bạch Tú Tú nói xong chỉ biết khóc, Bạch Tú Tú thật sự nói trúng những suy nghĩ trong lòng bà ấy.
Bà ấy thật sự quá tủi thân, bà ấy còn chưa hiểu chuyện thì đã bị gả đến nhà họ Dương, làm trâu làm ngựa cho nhà bọn họ.
Sau khi kết hôn bà ấy phải chăm sóc cho cha mẹ chồng, người nhà mẹ đẻ bà ấy c.h.ế.t hết, bọn họ cảm thấy xui xẻo, bắt bà ấy sửa họ thành họ Dương.
Bà ấy đến cả họ cũng không giữ được, kiếp này đều sống vì mấy đứa con.
Sau khi chồng bà ấy c.h.ế.t đi, bà ấy chỉ trông chờ vào chuyện mấy đứa nhỏ này có thể chăm sóc cho bà ấy.
Kết quả đứa thì đi xa, đứa thì ở rể, đứa cuối cùng còn ở lại cũng không muốn để ý đến bà ấy, thậm chí còn chê bà ấy sống quá lâu.
Sao số bà ấy lại khổ như thế chứ.
Dương Tiểu Đông bị cô nói có chút xấu hổ, trong buồng trong, một người phụ nữ mặc áo sơ mi hoa nhí đi ra, cô ta cột tóc hai chùm vô cùng gọn gàng, gương mặt cũng khá xinh đẹp.
Là một gương mặt trứng ngỗng, mi thanh mục tú.
Nhưng cô ta vừa mở miệng đã sặc mùi ngang ngược không chịu nói lý: "Tôi nói cho mấy người biết, tôi gả đến nhà mấy người là vì nhà mấy người đồng ý cho em trai tôi đến đây ở, nhà mẹ đẻ của tôi nghèo, nhà không được khang trang. Em trai tôi phải ở trong căn nhà tốt nhất. Nếu mấy người không làm được, vậy tôi đi ly hôn ngay."
"Bà nội, bà nhất định phải quay về cướp nhà sao? Em trai của vợ con mới bao lớn chứ, bà lại bao nhiêu tuổi rồi, sao cứ nằng nặc đòi giành vậy?" Trong phòng, cháu nội cuối cùng cũng đi ra ngoài.
Bạch Tú Tú nhìn thoáng qua đối phương, anh ta gần như được khắc ra từ một khuôn với cha.
Bà cụ bị hỏi mà á khẩu không trả lời được, cũng không nói tiếng nào.
Bạch Tú Tú nhìn bọn họ cười nói: "Hình như mấy người còn chưa làm rõ tình hình hiện tại thì phải? Xem ra là vì ở trong phòng nên nghe không rõ. Yên tâm đi, bà Dương sẽ không chen chúc sống chung với gia đình mấy người, cũng sẽ không giành mất chỗ ở của em trai vợ anh. Căn nhà này là của bà Dương, nếu mấy người muốn ở chỗ rộng rãi hơn thì cứ đổi chỗ khác là được rồi. Nếu mấy người đồng ý chăm sóc cho bà Dương, vậy thì căn phòng phía tây là của gia đình mấy người. Trông thì có vẻ cũng không đủ để nhiều người như thế này ở. Tôi kiến nghị mấy người vẫn là nên suy nghĩ xem sau này nên đi đâu ở sẽ tốt hơn."
Lời Bạch Tú Tú nói làm hai người đều ngơ ngác.
Dương Tiểu Đông nhìn về phía bà cụ hỏi: "Mẹ, muốn muốn con c.h.ế.t mới vừa lòng đúng không?"
"Không phải chú cũng muốn để bà ấy c.h.ế.t cóng sao?" Bạch Tú Tú hỏi ngược lại.
Mỗi lần bà cụ do dự đều sẽ bị Bạch Tú Tú lên tiếng ngắt ngang, mỗi một câu cô nói ra đều nói trúng nội tâm của bà ấy.
Lần này cuối cùng bà cụ cũng mở miệng nói: "Tiểu Đông à, lúc trước khi con còn nhỏ, mẹ sợ con đói, có cái gì ngon cũng đều nhường cho con. Sau khi con lớn lên rồi, cũng là mẹ cưới vợ về cho con. Mẹ nghĩ cuối cùng mẹ cũng làm xong hết những chuyện mình nên làm, cũng nên dưỡng lão rồi. Nhưng mà mấy đứa... Lần này mẹ không giúp con được. Lúc trước cha mẹ có thể nuôi sống mấy đứa con, sao con lại không nuôi nổi con mình chứ? Mẹ nuôi con rồi, giờ lại còn phải nuôi cháu nữa hả? Con đừng trách ai hết, cứ trách chính con đi."
Trước khi bà cụ đi vào nhà, trong lòng còn nghĩ có lẽ con trai sẽ nói chuyện đàng hoàng, sẽ đồng ý cho bà một căn phòng nhỏ để ở, cho dù là... ở trong phòng bếp cũng được.
Nhưng mà bọn họ thậm chí chưa từng nghĩ đến chuyện này.
Bà ấy cũng không còn hi vọng gì nữa.
Dương Tiểu Đông nghe bà ấy nói thế hoàn toàn luống cuống: "Mẹ, con... bọn con không có ý này, nhà chúng ta có thể đi ra ngoài thuê một căn nhà cho em trai của cháu dâu mẹ ở."
"Cả gia đình con dọn đi đi, mẹ sẽ đi tìm em gái con, nếu nó đồng ý thì cứ về ở. Nếu nó không đồng ý thì mẹ sống một mình. Chờ mẹ c.h.ế.t rồi mấy đứa lại chia căn nhà này với nhau. Mẹ còn sống, mấy đứa cũng đừng nhớ thương gì đến căn nhà này." Bà cụ khóc lóc lau nước mắt nói.
Bạch Tú Tú không ngờ bà cụ lại suy nghĩ thông suốt nhanh như thế.
Xem ra những lời con trai út bà ấy nói lúc nãy đã quá tổn thương người khác.
"Đừng mà, con và vợ con đồng ý chăm sóc mẹ, lần này... mẹ, con..."
Dương Tiểu Đông muốn tự tát cho mình hai bạt tai, sao ông ta lại sẽ cảm thấy bà cụ sẽ sợ hãi mình chứ.
Ông ta lại hận Bạch Tú Tú, nếu không phải vì cô thì sao sẽ xảy ra mấy cái chuyện phiền phức này?
Ông ta sốt ruột muốn chết, bà cụ đã không muốn nghe nữa: "Cô bé nhỏ, chuyện ngày hôm nay rất cảm ơn cô... Tôi muốn đi tìm con gái, cô có thể đưa tôi đi không?"
"Bà Dương, tôi thuận đường với bà, để tôi đưa bà đi." Vương Quỳnh mở miệng nói trước.
Cô ấy cũng đã ghi chép xong chuyện từ nãy đến giờ rồi.
"Cảm ơn, cảm ơn..."Bạch Tú Tú nhìn Dương Tiểu Đông đang lộ ra vẻ mặt vô cùng khó coi: "Chú Dương, vậy chúng tôi đi trước đi, gia đình chú cũng tranh thủ dọn đi đi."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");