(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Bạch Tú Tú gõ cửa xong, chờ gần một phút, trong nhà vẫn không có động tĩnh gì.
Gió lạnh ở bên ngoài vẫn cứ thổi vù vù, cũng làm trong lòng bà Dương càng lạnh lẽo hơn.
“Bà Dương, gia đình con trai út của bà không có ai ở nhà sao?” Bạch Tú Tú khó hiểu hỏi.
“Vẫn đang ở nhà, hôm nay cả gia đình bọn họ đều đang ở nhà, hôm nay cả gia đình con trai út tôi xin nhà máy cho nghỉ, phải dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ cho em trai của chú dâu tôi. Nói là lúc trước trong nhà quá đơn sơ.”
Bà cụ Dương nói đến đây, lại càng đau lòng hơn nữa.
“Bà Dương, lúc trước chúng ta đã giao ước với nhau rồi, cũng đã nói cho bà biết hai khả năng có thể phát sinh khi thực hiện phương án này, bà phải đứng về phe của tôi, chấp nhận bất cứ loại kết quả nào. Một khi bà nghe lời bọn họ đổi ý giữa chừng, sau này có khả năng bà muốn đi xin giúp đỡ cũng không có cơ hội để mà đi. Hơn nữa… Bọn họ cũng sẽ không sợ bà nữa.”
Bạch Tú Tú khá lo lắng trước thái độ của bà cụ Dương, bà cụ này có thể nói là cưng chiều con trai út một cách thái quá.
Nếu không thì khi gặp được loại tình huống như thế này rồi, bà ấy cũng sẽ không còn không nỡ như thế.
Loại người này thật sự rất khó xử lý.
Thay vì trông chờ vào chuyện bà cụ đuổi cả gia đình này đi, hoàn toàn tỉnh ngộ, còn không bằng trông chờ trên trời sẽ có bánh rơi xuống sẽ hiện thực hơn.
Bà Dương gật đầu đồng ý, bà ấy lau khóe mắt: “Cô bé, cô cứ yên tâm đi, tôi sẽ không làm cô khó xử.”
Bạch Tú Tú lại gõ cửa lần nữa: “Có ai ở nhà không? Chúng tôi là người của tổ dân phố, có chuyện muốn tìm gia đình mấy người để tìm điều tra tình hình một chút.”
Bạch Tú Tú gõ cửa vài lần, ngay lúc cô chuẩn bị gõ cửa tiếp, cuối cùng cửa cũng mở ra.
Người ở bên trong đi ra ngoài mở cửa là một người đàn ông bốn mươi mấy gần năm mươi tuổi, để đầu đinh, mặt chữ điền, mày rậm mắt nhỏ, khóe môi xụ xuống, có vẻ cực kỳ sầu khổ.
Ông ta lộ ra vẻ mặt cực kỳ mất kiên nhẫn mở cửa nói: “Gõ gõ gõ, cô muốn làm cái gì?”
Ông ta nói xong, nhìn thấy bà cụ cũng đi theo Bạch Tú Tú và Vương Quỳnh cùng nhau đi đến đây, lập tức càng không vui nói: “Mẹ lại kiếm chuyện gì nữa vậy? Không phải con đã nói rồi sao? Cho dù mẹ tìm ai tới thì chuyện này nhà con cũng đã quyết định rồi. Con cũng không phải là không muốn báo hiếu cho mẹ, nhưng mà cuộc sống trong nhà thật sự không tốt. Nếu như mẹ cũng c.h.ế.t sớm như mấy ông bà già nhà khác, vậy chẳng phải là không có chuyện gì sao? Cháu nội của mẹ kết hôn, không lẽ con còn có thể để hai vợ chồng son bọn họ không có nhà để ở à? Cháu dâu đưa ra yêu cầu, nếu như con không đồng ý, nó sẽ không chịu gả lại đây. Mẹ muốn làm cháu nội cưới không được vợ à. Điều kiện nhà mình đã như thế này rồi, mẹ, mẹ đừng kiếm chuyện nữa có được không?”
Người đàn ông kia lộ ra vẻ mặt vô cùng bực bội, mở miệng liên tục oán giận.
Khí thế của bà Dương lập tức yếu đi thấy rõ, rưng rưng nước mắt nói: "Tiểu Đông à, mẹ không phải có ý này, mẹ…”
“Chú Dương đúng không? Chúng tôi là nhân viên của tổ dân phố, chú cứ gọi tôi là Tiểu Bạch là được, đây là đồng nghiệp của tôi, chú gọi cô ấy là Tiểu Vương. Chuyện này bà Dương đã đến tổ dân phố xin giúp đỡ, cho dù chú muốn làm cái gì, có phải cũng nên mời mọi người vào nhà nói chuyện trước hay không? Nếu đứng ở bên ngoài bị người ngoài hóng chuyện biết được, chắc là sẽ không được tốt cho lắm. Dù sao thì… Lúc trước sau khi chồng của bà Dương qua đời, người đứng tên căn nhà này là bà Dương. Gia đình chú chỉ là ở tạm nơi này, nếu chú không muốn cho bà Dương ở trong căn nhà này, vậy chuyện này cần phải thương lượng lại mới được.”
Thái độ của Bạch Tú Tú vô cùng khách sáo, cũng không nói quá to, làm cho những người đang hóng chuyện ở xung quanh cũng nghe được quá rõ ràng.
Thấy sắc mặt của Dương Tiểu Đông càng lúc càng khó coi.
Ánh mắt khi nhìn về phía bà cụ cũng dần trở nên nguy hiểm.
Đến cả bà cụ cũng không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của con trai.
Cuối cùng ông ta vẫn mời Bạch Tú Tú đi vào nhà, bọn họ đi vào nhà, trong nhà lập tức vang lên tiếng thúc giục: “Cha nó à, mau khiêng cái này qua phòng nhỏ cho tôi đi. Tôi và con dâu khiêng không nổi cái này.”
Bà ta nói chuyện xong, lập tức quay đầu lại nhìn.
Nhìn thấy mẹ chồng đi theo hai cô gái đi vào, lập tức thay đổi sắc mặt ngay: “Dương Tiểu Đông! Ông có ý gì đây hả? Nhà chúng ta làm gì còn có chỗ ở nữa, không phải đã thương lượng xong rồi sao, để bà cụ ngủ ở bên ngoài. Ông đang làm cái gì thế hả? Ông định bảo ai nhường chỗ cho bà ta đây? Nhà chúng ta mới bình yên được mấy ngày hả?”
Dương Tiểu Đông lộ ra vẻ mặt bực bội nói: “Bà câm miệng đi, hai đồng chí, mời hai cô ngồi, chuyện nhà cửa này, hai cô cũng không thể nghe theo lời mẹ tôi được. Tuy rằng căn nhà này là của mẹ tôi, nhưng nó là của cha tôi, chúng tôi đều có tư cách thừa kế.”
“Cũng đúng, nhưng mà bây giờ người đứng tên căn nhà này chính là bà Dương đúng không? Còn chuyện chia nhà cửa thì bà Dương không phải chỉ có một đứa con trai là ông.”
Bạch Tú Tú nói, chỉ vào ly nước nói: “Có thể rót cho bà Dương một ly nước không? Ở bên ngoài như thế, mùa hè còn cảm thấy lạnh nữa là, bà ấy sắp bị đông cứng rồi.”
“Mẹ nó à, mau đi rót nước cho mẹ tôi đi.” Dương Tiểu Đông đi gọi vợ.
Vợ của Dương Tiểu Đông tên là Vương Lê Hoa, bà ta nhìn thoáng qua mẹ chồng, lại nhìn chồng, suy nghĩ một chút rồi vẫn quyết định nhanh chóng chạy đi làm việc.
Hai người đến lần này hình như không quá giống với những người đến điều giải khuyên nhủ lúc trước.
Hai người này vừa mở miệng đã muốn đuổi bọn họ đi, bọn họ điên hết rồi à!
“Mẹ, chuyện nhà chúng ta, mẹ đến tổ dân phố nói làm gì chứ? Mẹ muốn nhà mình mất sạch mặt mũi sao? Mẹ không suy nghĩ cho chúng con thì cũng không thể suy nghĩ cho cháu nội à? Không thể suy nghĩ cho anh cả sao?”
Dương Tiểu Đông lại tức giận hỏi lại bà cụ.
Trong lòng bà cụ khẽ run lên, muốn giải thích gì đó.
Bạch Tú Tú vẫn không cho bà ấy lên tiếng: “Chú Dương, trước khi suy xét cho người nhà chú thì bà Dương cũng phải tính đến chuyện chính bà ấy có thể sống sót được hay không chứ. Chú vì em trai của vợ mà định để mẹ ruột của mình c.h.ế.t cóng, vậy mà chú còn bắt bà ấy phải suy nghĩ cho người nhà chú nữa à? Không thể ăn h.i.ế.p người quá đáng như thế.”
“Tôi đang nói chuyện với mẹ của tôi, cô có thể để hai chúng tôi thương lượng với nhau trước sao?” Dương Tiểu Đông bị Bạch Tú Tú chặn họng mỉa mai vài lần như thế, giọng điệu cũng trở nên hằn hộc.
“Bà Dương đã giao cho tôi toàn quyền xử lý chuyện sau đó, lời tôi nói chính là ý của bà ấy.” Bạch Tú Tú cũng không hề khách sáo.
Dương Tiểu Đông không dám tin mẹ của ông ta sẽ nhẫn tâm như thế.
Bà cụ không nhìn ông ta, nhưng vẫn cứ gật đầu.
"Chú thấy rồi chứ? Chú Dương, hiện tại chú đã có thể nghe tôi nói chuyện rồi đúng không?" Bạch Tú Tú hiền hòa tiếp tục đặt câu hỏi.
"Các cô muốn làm gì? Tổ dân phố các cô muốn làm nhà chúng tôi sống không yên đúng không? Mấy người muốn cả gia đình chúng tôi c.h.ế.t hết mới vừa lòng hả?" Dương Tiểu Đông chuẩn bị la lối khóc lóc.
"Chú Dương đừng nói như thế, chúng tôi chỉ muốn giúp đỡ người dân lấy về ngôi nhà của mình, để bà ấy không bị c.h.ế.t cóng ở bên ngoài mà thôi. Còn chuyện gia đình chú, nếu chú cảm thấy ấm ức, vậy không bằng chú nói xem chú ấm ức về chuyện gì? Chúng tôi cũng có thể trực tiếp giải quyết cho gia đình chú."
Thái độ của Bạch Tú Tú vẫn cứ như cũ.
"Cô! Mấy người đi ra ngoài hết cho tôi! Nhà chúng tôi không tiếp thu điều giải."
"Được rồi, vậy gia đình chú chiếm đoạt nhà của bà Dương, tôi chỉ có thể báo công an. Bà Dương, tôi cùng bà đi báo công an trước." Bạch Tú Tú nói xong, lập tức đỡ bà ấy đi ra ngoài.
"Không được! Không được báo công an, tôi chiếm đoạt nhà của bà ta lúc nào chứ?" Dương Tiểu Đông phát hiện cô đồng chí trẻ này hoàn toàn không thèm nghe lời của ông ta nói, cô chỉ nghe đạo lý của mình mà thôi!
"Chuyện này không phải đã quá rõ ràng rồi sao? Cả gia đình nhà chú đang ở trong nhà của bà Dương, bà Dương lại ở trong lều không thể giữ ấm. Hiện tại bà Dương chịu tủi thân, tìm đến chúng tôi, nhờ chúng tôi điều giải giúp. Chú thì đã từ chối không muốn điều giải rồi. Chú Dương, chính chú đã tự nói ra hết mấy lời hăm dọa kia, chủ còn hỏi lại tôi à?"
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");