(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Chủ nhiệm, cháu muốn hỏi thăm chủ nhiệm có biết hiện tại chị Trương đang ở đâu không." Bạch Tú Tú cũng không vòng vo.
"Chị Trương?" Chủ nhiệm Cao nhíu mày, lúc chị Trường điều đi nơi khác đã liên tục cầu xin bà ấy, không muốn để những người khác biết được địa chỉ mới của cô ấy.
"Chủ nhiệm, cháu muốn nhanh chóng xử lý hết những công việc chị Trương để lại, nhưng mà có một vài công việc người khác không thể nào hướng dẫn được. Cháu muốn gặp chị Trương, hỏi thăm chị ấy một vài việc, tăng cao hiệu suất làm việc hiện tại của cháu. Cháu đã đến đây vài ngày rồi, cũng nên triển khai tốt công việc mới đúng. Dù sao thì còn có không ít chuyện còn đang cần chờ điều giải, cháu chậm trễ một ngày thì người đến xin giúp đỡ ở khu vực trong tổ dân phố chúng ta lại được giải quyết khó khăn chậm hơn một ngày."
Bạch Tú Tú trông có vẻ vô cùng chân thành.
Làm người ta rất khó có thể từ chối.
Chủ nhiệm Cao cũng cảm thấy Bạch Tú Tú nói rất có lý, nhưng mà bà ấy cũng thể trực tiếp dẫn cô ấy đi gặp chị Trương, bà ấy phải hỏi thăm ý kiến của chị Trương về chuyện này trước mới được.
"Chuyện này, ngày mai tôi sẽ cho cháu câu trả lời."
Chủ nhiệm Cao cũng không hứa chắc chắn.
Bạch Tú Tú vừa nghe là biết ngay có hi vọng.
Cho nên cô vui vẻ nói lời cảm ơn: "Cảm ơn chủ nhiệm."
"Cảm ơn tôi làm gì? Cháu cũng là đang làm việc cho tổ dân phố chúng ta, sau này ở tỉnh thành, cháu cứ làm việc chăm chỉ vào, có chuyện gì khó xử cứ việc nói cho cháu. Nhất định đừng nhịn nhục vì chuyện gì cả, không cần giải quyết công việc vì người khác rồi đến cuối cùng lại không thể giải quyết được vấn đề của mình."
Chủ nhiệm Cao vẫn còn khá lo lắng về chuyện của Lâm Yến và Lục Phương.
Hiện tại bà ấy đã bắt đầu hối hận, không nên làm Lục Phương và Lâm Yến giúp đỡ cô.
Lúc đó bà ấy cũng quá hồ đồ.
"Tiểu Bạch à, Lục Phương và Lâm Yến có thể giúp đỡ gì cho cháu không? Nếu như hai người bọn họ hướng dẫn không tốt, hay là tôi đổi hai người khác hướng dẫn giúp cháu, được không?"
Chủ nhiệm Cao lo lắng hỏi cô.
"Như bây giờ là tốt rồi ạ, chủ nhiệm cứ yên tâm." Bạch Tú Tú cũng không có ý định đuổi hai người bọn họ đi, hai người này nhìn kiểu gì cũng không giống loại người sẽ bắt tay giảng hòa với cô.
Cho dù cô tha cho bọn họ một lần, bọn họ cũng sẽ chỉ kiếm cơ hội quay đầu cắn ngược lại cô.
Cô không có ý tốt như thế.
Thấy cô giống như thật sự không có vấn đề gì, lúc này chủ nhiệm Cao mới yên tâm: "Vậy là tốt rồi, chuyện của chị Trương, ngày mai tôi sẽ cho cháu một câu trả lời."
"Cảm ơn chủ nhiệm."
Bạch Tú Tú cảm ơn xong, lập tức đi hâm nóng đồ ăn của mình.
Trên đường chủ nhiệm Cao đi đến nhà ăn, lại bị Lâm Yến và Lục Phương cản lại.
Nhìn thấy hai người bọn họ, sắc mặt của chủ nhiệm Cao cũng không được đẹp như lúc nãy: "Hai cô có chuyện gì sao?"
"Chủ nhiệm, chiều nay chúng tôi muốn xin nghỉ." Lâm Yến thấy thái độ của chủ nhiệm Cao không được vui vẻ cho lắm, biết bà ấy mất kiên nhẫn, nhanh chóng vào thẳng chủ đề chính.
"Hai người các cô cùng nhau xin nghỉ sao?" Chủ nhiệm Cao nhìn Lục Phương ở bên cạnh không nói tiếng nào, lại nhìn về phía Lâm Yến.
Hai người này, hình như trong lòng Lâm Yến có nhiều ý đồ hơn.
Lục Phương vẫn luôn đi theo sau Lâm Yến, hai người như hình với bóng.
"Chủ nhiệm, Lục Phương không khỏe, tôi đưa cô ấy đến bệnh viện khám bệnh." Lâm Yến tìm cớ.
Chủ nhiệm Cao không muốn tranh cãi với bọn họ: "Đi viết giấy xin nghỉ, chiều nay tôi về sẽ phê duyệt cho hai cô, hai cô trực tiếp đi về đi."
"Cảm ơn chủ nhiệm." Lâm Yến thở phào nhẹ nhõm, vội vàng quay về viết giấy xin nghỉ.
"Chỉ có lần này thôi đó, lần sau hai người các cô cũng chỉ ý nhiều hơn một chút." Chủ nhiệm Cao cảnh cáo hai người bọn họ.
Lâm Yến viết đơn xin nghỉ xong, trong lòng vẫn cứ bất an.
Cô ta thấy Bạch Tú Tú đang ăn cơm, lập tức đi qua đó hỏi thẳng: "Lúc nãy cô nói cái gì với chủ nhiệm thế?"
Bạch Tú Tú cười thân thiện: "Không có gì, tôi chỉ là hỏi thăm một vài chuyện trong công việc thôi, dù sao thì tôi còn có rất nhiều vấn đề thắc mắc."
"Không phải vấn đề cô gặp được trong công việc đã đã hỏi hai chúng tôi hết rồi sao?" Lục Phương cũng sốt ruột.
"Hai chị đang lo lắng chuyện gì thế? Chuyện công việc hỏi ai mà không được chứ?" Bạch Tú Tú vẫn cứ giữ thái độ như thế.
Trong lòng hai người vô cùng sốt ruột, nhưng lại không có cách nào.
Lục Phương tức giận muốn đánh cô, Lâm Yến nhanh chóng kéo cô ta lại nói: "Được rồi, chúng ta đi trước đi."
Hai người đi ra ngoài rồi, Lục Phương vẫn còn tức giận: "Chị Lâm, rõ ràng cô ta biết có chuyện gì lại còn cố ý muốn kiếm chuyện. Nói không chừng ngày nào đó cô ta sẽ mách lẻo, đến lúc đó chủ nhiệm..."
"Yên tâm đi, nếu cô ta đi mách lẻo, cho dù chủ nhiệm phạt chúng ta thì cô ta cũng chẳng có ích lợi gì. Chủ nhiệm ghét nhất loại người đi mách lẻo, với lại chúng ta cũng đã là nhân viên lâu năm ở nơi này. Cho dù chủ nhiệm có phạt chúng ta thì chúng ta cũng sẽ không xảy ra chuyện lớn gì, chỉ là sẽ mang tiếng xấu thôi."
Lâm Yến khuyên Lục Phương, làm cô ta bình tĩnh lại.
Nhưng cô ta lại không nói một chuyện, mang tiếng xấu còn nghiêm trọng hơn bất cứ hình phạt nào khác.
Sau này có chuyện tốt gì cũng không đến lượt hai người bọn họ.
Cô ta phải chuẩn bị cả hai phương án mới được, nếu thật sự không có cách nào giải quyết chuyện này, bọn họ thật sự rơi vào trong tay Bạch Tú Tú, cô ta phải nghĩ cách đổ hết mọi việc lên đầu Lục Phương mới được.
Lục Phương có điều kiện tốt hơn cô ta rất nhiều, nếu cô ta bị mang tiếng xấu, hoặc là bị thất nghiệp, vậy cô ta c.h.ế.t đi luôn cho xong.
Lục Phương lập tức không lo lắng nữa.
Lục Phương không biết Lâm Yến đang suy nghĩ cái gì, lúc này cô ta chỉ hi vọng chiều nay sẽ tìm được địa chỉ của nhà chị Trương.
Buổi chiều, Bạch Tú Tú và Vương Quỳnh cùng nhau đi xử lý tranh cãi.
"Tiểu Quỳnh, hôm qua đã đến khu vực của tôi trước rồi, hôm nay đi đến khu vực của cô trước đi, hôm nay tôi có hai việc cần phải xử lý, trong đó có một việc khác đặc biệt, chắc là sẽ tốn một chút thời gian đó. Ngày hôm qua còn chưa xử lý xong chuyện của cô, xử lý chuyện của cô trước đi."
Bạch Tú Tú và Vương Quỳnh vừa ra khỏi phòng làm việc, cô lập tức chủ động đề nghị cùng Vương Quỳnh đi qua bên đó trước.
Dựa theo quy định thì cô và Vương Quỳnh sẽ ghi chép cho nhau.
Đề phòng nói ra điều gì đó không nên nói, làm cho sự việc càng rối loạn hơn,
Vương Quỳnh vốn dĩ còn muốn giúp đỡ cho đồng nghiệp trẻ tuổi mới đến một chút, nghe cô nói như thế thì cũng không từ chối: "Được rồi, vậy sau này chúng ta luân phiên mỗi người một ngày."
Hôm nay Vương Quỳnh vẫn cứ điều giải chuyện mà ngày hôm qua còn chưa điều giải xong
Xử lý dễ dàng hơn ngày hôm qua rất nhiều.
Chờ cô ấy xử lý xong thì cũng đã là hai tiếng sau.
Hai người đi đến khu vực mà Bạch Tú Tú quản lý, con đường này tên là đường Bạch Vân, cách nhà cô không quá xa.
Hôm nay là chuyện một bà cụ gần bảy mươi tuổi bị con trai út đuổi ra khỏi nhà.
Hiện tại căn nhà của bà ấy đang cho con trai út ở, bây giờ cháu nội kết hôn, cháu dâu yêu cầu nhất định phải có một căn nhà, nếu không thì sẽ không kết hôn.
Cho nên con trai út vì con trai của mình mà đuổi mẹ già ra khỏi nhà.
Bà cụ có tổng cộng ba đứa con trai và một đứa con gái.
Con trai cả kết hôn từ lâu, cũng đã chia nhà, cuộc sống của cháu nội cũng khá tốt.
Con thứ hai thì đi ở rể cho nhà người khác, rất ít khi liên lạc với gia đình.
Con gái út gả chồng muộn, chồng lại mất sớm, hiện tại dẫn theo đứa con trai mười hai mười ba tuổi sống ở nhà chồng, nhìn sắc mặt người nhà chồng.
Con trai út là muốn chiếm đoạt nhà của bà cụ, không cho bà ấy quay về.
Nghe nói là cháu dâu còn la lối đòi đón em trai đến, ngăn một căn phòng riêng ra cho em trai của cô ta.
Cuộc sống nhà mẹ đẻ cháu dâu rất nghèo khổ vất vả, cho nên muốn để cho nhà bọn họ nuôi em trai.
Cháu nội lại kiên quyết muốn cưới cô vợ này, cho nên trong nhà chuẩn bị đuổi bà cụ đi ra ngoài.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");