Trọng Sinh Trở Về Trước Ngày Nữ Chính Gian Xảo Gả Vào Nhà

Chương 330




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Thái độ của Vương Thanh Phú khiến cho Vương Thủ Thành rất vừa lòng, cũng may là có thằng hai. Đứa nhỏ này vẫn luôn bênh vực ông ta.

“Anh hai, cũng không thể nói như vậy. Bây giờ không phải là thời điểm quan trọng sao? Không có số tiền đó thì làm sao nhà ta có được ngày lành? Đâu thể nào bỏ lỡ như vậy? Hơn nữa cha cũng đâu phải loại người như thế, lúc trước cha luôn ủng hộ chuyện này cơ mà? Tại sao nhắc tới tiền là cha lại chột dạ, muốn rút lui? Cho dù không đụng vào số tiền kia thì cũng nên lấy ra cho mọi người nhìn một cái chứ? Trong lòng em vẫn cứ không yên tâm. Sau khi mẹ xảy ra chuyện thì số tiền này vẫn do cha quản lý, quan hệ của cha và mấy quả phụ trong thôn không tệ đâu. Lỡ đâu...”

Anh tư Vương lập tức im miệng, phía dưới bàn Trần Phương liên tiếp véo anh ta, bảo anh ta ra mặt nhưng anh ta cũng chỉ có thể đặt nghi vấn thôi.

Mấy lời này khiến Vương Thủ Thành ném bánh bột ngô lên đầu anh ta: “Đồ bất hiếu, cho mày nhắc tới tiền này, cho mày đòi xem tiền này, sao mày không lấy cái mạng già của tao luôn đi? Cha mày là loại người đó sao? Hôm nay tao phải đánh c.h.ế.t mày.”

Vương Thủ Thành nói xong thì lật bàn đứng dậy, chuẩn bị nương theo chuyện này để cho qua chuyện tiền nong.

Triệu Thúy Hoa thấy vậy thì biết cơ hội ra riêng đã tới, cô ta cũng không giả làm người câm nữa: “Cha, muốn đánh chú tư thì đợi chút đi, tốt xấu gì cũng để bọn con thấy tiền rồi nói. Con và anh ba vẫn luôn tin tưởng cha, nếu cha đã xài hết số tiền đó thì con và anh ba muốn ra riêng, chúng con không muốn sống cuộc sống như vậy nữa. Trước kia mấy người luôn nói công việc của chú năm và anh hai là bọn họ vay tiền mua về nhưng con không tin, còn cả lương thực mỗi mùa thu đa phần là con kiếm về, con không làm việc để nuôi sống cả gia đình đủ chuyện xấu như thế này.”

“Tụi bây, hết đứa này tới đứa khác muốn chọc tao tức c.h.ế.t sao? Thằng ba, mày mau quản vợ mày đi!” Vương Thủ Thành càng thêm luống cuống, ông ta cảm thấy cả nhà đều đang đối nghịch với ông ta.

Nếu có thể giấu nhẹm chuyện này thì một hai năm nữa có lẽ ông ta sẽ bổ khuyết được chỗ thiếu, cho dù không được thì lúc đó ai cũng có nhiều tiền rồi, còn nhớ thương tiền ra riêng làm gì? Kết quả vào thời điểm mấu chốt loại loạn thành như vậy.

“Cha cũng đừng chụp mũ con như vậy, sao con lại chọc cha tức c.h.ế.t chứ? Con chỉ muốn biết số tiền đó có còn hay không.” Triệu Thúy Hoa kiên quyết, không hề nể tình ánh mắt khẩn cầu của chồng mình.

Bây giờ anh ba Vương đã có công tác, vợ cũng là người giỏi quản việc nhà, còn sinh cho anh ta một đứa con trai, anh ta không nỡ quản vợ và cũng không dám quản. Vào lúc khó xử như thế này, anh ta vẫn chọn đứng chung chiến tuyến với vợ, dù sao vợ anh ta chưa bao giờ sai, vợ còn cho anh ta bánh bao nữa đấy.

“Cha, chuyện này cha nghe vợ con đi, nếu cha không đụng vào số tiền đó thì cho mọi người nhìn một cái. Bọn con cũng không đụng vào, chỉ nhìn thôi cũng không được sao? Chỉ cần xem một cái, mọi người đều đồng ý không động tay vào số tiền đó.”

Anh ba Vương cảm thấy bản thân không hề đắc tội ai, kết quả là nguyên một dĩa dưa muối đều đổ lên đầu anh ta.

Anh ba Vương:...

Thật là lãng phí!

Chu Kiều Kiều thấy đã nháo thành như vậy mà cha chồng còn không muốn lấy tiền ra thì trong lòng lập tức rét run. Xem ra đã không còn thật!

Vương Thủ Thành suy sụp ngồi trên ghế, tức đến mức thở dốc, sắc mặt trắng bệch chỉ vào đám người: “Tụi mày, tụi mày chính là muốn làm tao tức chết?”

“Cha, cho dù cha có đổ bệnh thì sau khi khỏi bệnh cũng phải cho bọn con xem. Kéo dài thời gian chỉ khiến tiền của tiêu hao thêm chứ chẳng có tác dụng gì cả.” Triệu Thúy Hoa không tin ông già này một giây trước vẫn khỏe mạnh mà bây giờ lại thành ra dáng vẻ đó.

Vương Thủ Thành hoàn toàn không còn cách nào, chuyện đã như vậy, hiện tại... chỉ có thể đẩy hết chuyện này lên đầu vợ ông ta, dù sao tám mười năm chưa chắc bà ta đã ra được, ông ta phải nghĩ cách bảo vệ mình trước đã. Vương Thủ Thành nghĩ thế, lập tức òa khóc. Ông ta vừa khóc thì cả nhà cũng hoàn toàn hiểu ra, số tiền đó thật sự không còn nữa.

Sau khi phát hiện ra sự thật, anh tư Vương là người đầu tiên nổi nóng: “Cha, tiền hết thật rồi sao? Cha điên rồi à? Đúng là hồ đồ! Sao tiền lại không còn nữa? Cha, nhiều tiền như vậy, cha đưa cho bà già nào rồi?”

“Mày, mày muốn chọc tao tức c.h.ế.t hả?”

Vương Thủ Thành không ngờ đứa con trai xui xẻo này còn nhắc tới bà này bà nọ. Bà già nào mà có thể tiêu nhiều tiền của ông ta như thế? Vương Thủ Thành bị chọc tức đến mức lục phủ ngũ tạng đều đau: “Có phải là tao tiêu đâu? Là bà mẹ không biết cố gắng của tụi mày bị người ta lừa đấy.”

“Sao có thể như vậy? Không phải mẹ đã vào tù sao?” Vương Thanh Kỳ là người đầu tiên không tin.

“Là chuyện trước khi bà ấy bị bắt, vốn dĩ... năm đó cha giúp tên Hạ Hữu Đức làm chuyện hiểm độc kia xong thì trong nhà cũng có một số tiền lớn, mấy năm nay tên Vương Thanh Hòa đáng c.h.ế.t đoản mệnh kia làm việc cho cả nhà, cha cũng tích góp được không ít, cộng lại cũng được hai ngàn, kết quả mẹ chúng mày lại bị lừa, cho rằng khổ chủ năm đó tìm tới cửa, bị người ta tống tiền nên đã đưa một số tiền lớn như vậy cho bọn họ, đến lúc tao biết chuyện thì không còn gì nữa. Tao cũng đâu thể làm gì mẹ tụi mày, ngoài việc giúp bà ấy lấp l.i.ế.m thì tao có thể làm gì?”

Vương Thủ Thành vừa khóc vừa nói, cả đám người cũng cạn lời. Một là khiếp sợ vì chuyện trong nhà có nhiều tiền như vậy, hai là thấy chuyện này có điểm đáng nghi. Trong lòng Vương Thủ Thành vẫn còn chột dạ, cố ý ít nói ít đi một nửa số tiền, nếu để bọn họ biết được trong nhà có hơn bốn ngàn nhưng đều bị lừa hết thì ông ta đừng hòng sống yên.

“Cha, không đúng, làm sao đám người đó biết được chuyện này? Trừ phi là Hạ Hữu Đức tự biên tự diễn, cố ý lừa cha, nếu không thì làm sao người ngoài biết được chuyện này?” Chu Kiều Kiều là người đầu tiên phản ứng lại, Vương Thủ Thành vốn chỉ lo khóc vừa nghe như vậy thì cũng nín khóc, giận dữ nói: “Tao đã biết ông ta chẳng phải thứ gì tốt mà! Tao còn đang cân nhắc là ai lừa mẹ chúng mày, sao lại biết rõ ràng như vậy. Nghe mày nói như vậy thì rất có thể là lão khốn nạn đó, đúng là xấu xa mà!”

Vương Thủ Thành tức giận là thật, bây giờ ông ta cũng nghi ngờ là do Hạ Hữu Đức tìm người làm!

Ông ta đã có thể làm chuyện độc ác như sai người bắt cóc con của anh trai mình thì cũng có thể làm ra loại chuyện như vậy, nếu không thì làm sao người khác biết nhà họ Vương có tiền.

Bộ dáng tức giận của Vương Thủ Thành không giống giả vờ khiến người khác tin rằng cả nhà đã bị lừa, không phải là một mình mẹ bị lừa thì cũng là hai ông bà già này đều bị lừa.

“Cha, cha nói dễ nghe nhỉ, con và anh ba không muốn sống cuộc sống thế này nữa. Chỗ tốt trong nhà hai đứa con không được hưởng, chuyện xấu lại phải gánh cùng sao. Con cũng mệt mỏi lắm rồi, chi bằng sòng phẳng với nhau? Cha cũng đừng nói là con chiếm của hời, năm nay con và anh ba đi theo mấy người lo lắng hãi hùng, số tiền kiếm được còn chẳng bù nổi tổn thất. Con và anh ba không muốn ở cùng nhà này nữa, mấy người muốn làm gì thì làm, có phát tài thì hai người bọn con cũng không ham đâu. Bọn con cũng mặc kệ mấy người có bao nhiêu, dù sao bọn con cũng phải ra riêng. Cha đưa cho bọn con hai trăm đồng tiền ra riêng, nếu không đừng ai mong sống yên ổn, con sẽ phơi bày hết mấy chuyện xấu này ra ngoài.” Triệu Thúy Hoa quyết định bất chấp tất cả.

“Mày!” Vương Thủ Thành không ngờ vợ thằng ba lại đột nhiên hung hăng như vậy.

Chu Kiều Kiều nghe vậy, hai mắt lập tức sáng lên. Chỉ hai trăm đồng là có thể bớt đi một kẻ chia sẻ lợi ích, đương nhiên là quá tốt rồi, trong nhà cũng có thể dư dả thêm.

“Được, chị dâu ba đã muốn ra riêng thì ra đi. Cha, không phải trong tay cha không có nổi hai trăm đồng đó chứ? Số tiền đưa cha lần này, cha lấy ra hai trăm đồng đưa cho chị dâu ba đi, còn lại thì đưa cho bọn con, chuyện kinh doanh chợ đen vẫn do cha quản lý nhưng tiền trong nhà cha phải chia ra cho mỗi người một ít, tuyệt đối không thể đưa cho một người nữa.”

Chu Kiều Kiều tỏ thái độ kiên quyết, cô ta đã chịu đủ cuộc sống bị nhà họ Vương xem như cây rụng tiền rồi, cô ta phải khiến cả nhà này giúp đỡ cô ta.

Vương Thủ Thành đen mặt, ông ta rất muốn từ chối nhưng bây giờ không thể làm được. Trong tay ông ta cũng chỉ có năm trăm đồng.

Vương Thủ Thành lấy tiền ra, Chu Kiều Kiều nhìn khoản thiếu còn lớn như vậy, trong lòng cũng sốt ruột. Triệu Thúy Hoa cầm hai trăm đồng, kéo chồng rồi ôm con trai vào trong phòng dọn đồ đạc.

“Vợ thằng năm, nhà ta không cổ vũ chuyện ra riêng, sao mày lại để cho anh ba chị ba mày dọn đi? Mày...” Vương Thủ Thành không vui muốn vấn tội nhưng Chu Kiều Kiều lại cười lạnh: “Nếu cha và mẹ không tiêu hết tiền thì nhà anh ba có lý do để đòi ra riêng sao. Là cha làm sai sao có thể đổ lên đầu con? Nếu không phải bọn con hiếu thuận thì con cũng rất muốn ra riêng đấy.”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.