(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Vương Thanh Hòa mỉm cười: “Tôi biết.” Anh chỉ nói mấy chữ như vậy, không hề nhiều lời, không nói đồng tình cũng không nói phản đối, cứ để cho Hạ Chí Phi và Tề Nghênh Nghênh tự biên tự diễn đi.
Tề Nghênh Nghênh không đoán được ý con trai, chỉ là bà ta nhất quyết phải đuổi Hạ Tuệ Tuệ này đi.
“Mẹ biết, con chắc chắn không thích bọn họ, con yên tâm, mẹ sẽ đuổi chúng nó đi.” Tề Nghênh Nghênh nói xong thì lại chỉ vào Hạ Chí Phi: “Ông Hạ, tôi không thể để con trai chúng ta chịu tủi thân, hôm qua tôi đã suy nghĩ kỹ rồi, cũng nghe theo ông nhưng ông xem hôm nay Hạ Tuệ Tuệ đã làm gì? Âm thầm mang Kỷ Phong tới nhà ta, có khác gì ăn trộm, dọa Hạ Thành và vợ nó hoảng sợ. Hạ Thành muốn đòi công bằng cho vợ, cũng chỉ là muốn Kỷ Phong xin lỗi mà thôi, Tuệ Tuệ lại kích động Hạ Vi, nói gì mà Kỷ Phong là khách nên được tôn trọng, náo loạn đến mức cả đám lao vào đánh nhau. Tôi mặc kệ có phải nó cố ý hay không, nếu tiếp tục để nó ở đâu thì nhà ta sẽ loạn tới cỡ nào nữa? Tôi vốn dĩ còn đang suy nghĩ, nhưng bây giờ thấy con trai chúng ta trở về, lòng tôi lại càng kiên định với suy nghĩ này. Ông Hạ, con trai cả nhà ta đã phải chịu bao nhiêu oan ức, tôi...”
Tề Nghênh Nghênh không chút do dự quy kết tất cả mọi chuyện đều là vì Vương Thanh Hòa, Vương Thanh Hòa nghe vậy chỉ cảm thấy buồn cười.
Nếu thật sự là vì anh thì bây giờ Hạ Hữu Đức và cả nhà họ Vương đều đang ở cục cảnh sát rồi chứ không phải là còn nhởn nhơ bên ngoài, từ đầu anh cũng đã chẳng chờ mong gì cái gia đình này, đồng thời cũng sẽ không để bọn họ lợi dụng anh, chỉ có anh đòi lợi ích từ chỗ bọn họ mà thôi.
Tề Nghênh Nghênh lúc này vô cùng tự tin, ông Hạ rất thương đứa con cả này, lúc này...
“Chuyện quá khứ đã qua rồi, trước mắt cuộc sống của tôi rất tốt, tôi cũng không muốn khiến mấy người khó xử.” Vương Thanh Hòa bỗng nhiên mở miệng đánh nát mưu tính của Tề Nghênh Nghênh.
Tề Nghênh Nghênh cứ như thấy quỷ, hận không thể nhảy dựng lên đánh anh một trận, hỏi xem có phải anh bị điên rồi hay không? Tại sao không đồng lòng với bà ta? Bà ta là mẹ anh cơ mà!
Hạ Chí Phi cũng không ngờ đứa con cả này lại thâm minh đại nghĩa như vậy, tuy lúc này còn chưa chịu gọi cha mẹ nhưng nếu nó đã có thể tha thứ những chuyện này thì có thể thấy đây là một đứa nhỏ lương thiện, qua một thời gian nữa chắc chắn sẽ chấp nhận bọn họ.
Hạ Chí Phi cảm động, hốc mắt đỏ lên: “Tốt, tốt, đây mới là con trai của cha. Nghênh Nghênh, bà cũng đừng suy nghĩ miên man nữa, có mấy lời nếu nói trước mặt bọn nhỏ thì sẽ khiến cho tình cảm giữa bọn nó phai nhạt, lúc đó nhà cửa lại không yên. Tuệ Tuệ, cháu đừng để trong lòng những lời vừa rồi, chỉ là cháu thật sự không nên mang Kỷ Phong về nhà, chuyện này là cháu có lỗi.” Hạ Chí Phi nhìn đứa cháu gái đang tỏ vẻ đáng thương kia.
Hạ Tuệ Tuệ chính là cố ý đưa Kỷ Phong về nhà để anh ta gặp mặt Hạ Vi.
Trong khoảng thời gian này, cha mẹ cô ta vẫn luôn thúc giục cô ta tìm đối tượng, cô ta cũng xem nhưng không có ai bằng Kỷ Phong.
Kỷ Phong yêu cô ta nhưng lại không biết cố gắng, nếu cô ta gả cho Kỷ Phong thì sớm muộn gì cũng phải nuôi Kỷ Phong mà thôi, cô ta khó mà làm như thế cho nên cô ta phải mau chóng thúc đẩy hôn sự của Hạ Vi cùng Kỷ Phong, chờ sau này cô ta không tìm được đối tượng tốt thì cướp Kỷ Phong về là được. Những thứ của Hạ Vi đều sẽ thuộc về cô ta.
Nếu cô ta tìm được đối tượng tốt thì cô ta vẫn có thể quyến rũ Kỷ Phong, khiến cho Hạ Vi không có được ngày lành. Từ nhỏ đến lớn, thứ gì tốt cũng đều thuộc về Hạ Vi, cô ta theo sau Hạ chẳng khác gì một kẻ đáng thương, hiện tại cũng nên thay đổi rồi.
Hạ Tuệ Tuệ suy tính không ít nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra đáng thương, ngoan ngoãn gật đầu: “Cảm ơn bác cả tin tưởng cháu, cháu thật sự không muốn hại ai cả, chỉ là cháu không muốn thấy Hạ Vi khó chịu như vậy nên mới đồng ý đưa Kỷ Phong đến. Cháu... cháu tình nguyện gánh vác tất cả việc nhà, cũng nguyện ý giúp đỡ chăm sóc chị dâu hai, đều là cháu sai nên mới hại chị ấy kinh hãi như vậy, hại nhà ta ẩu đả với nhau, đều là cháu sai.” Cô ta vừa khóc vừa nhận sai, thật là không thể bắt bẻ.
Hạ Thiên làm anh ruột cũng mở miệng cầu tình: “Bác cả, Tuệ Tuệ chỉ là quá thiện lương, sau này chúng cháu sẽ bù đắp lại.”
“Được rồi, đều là trẻ con cả, bù đắp cái gì mà bù đắp, Tuệ Tuệ đã nói sẽ chăm sóc vợ của Hạ Thành, như thế cũng không tệ. Hạ Thành, chuyện hôm nay đều là bọn nó sai, con làm anh cũng đừng để trong lòng. Niệm Đệ à, sau khi con gả cho Hạ Thành, cả nhà đã để con chịu khổ rồi. Chờ con của con ra đời thì cha và mẹ sẽ sắp xếp công tác cho con, cũng coi như là cả nhà bù đắp cho con.”
Hạ Chí Phi chính miệng hứa hẹn giúp cô ta tìm công tác, hoàn toàn khác với việc nói qua loa lấy lệ như trước đây, đây là chuyện ván đã đóng thuyền.
Hứa Niệm Đệ vô cùng vô vẻ, lúc nãy cô ta tỏ vẻ khó chịu cũng chỉ là giả vờ, chính là để đòi thêm một chút lợi ích, cô ta cũng là kiểu người biết thu tay khi nhận được chỗ tốt, khóc lóc gật đầu: “Cảm ơn cha.”
Hạ Thành thấy vợ đã chấp thuận thì cũng không tiện nói thêm gì, chỉ có thể không cam lòng nhận lấy, chỉ là nhìn thấy Hạ Vi cúi đầu không hé răng, bộ dáng bênh vực Kỷ Phong thật khiến anh ta nổi nóng.
“Cha, bỏ qua chuyện này cũng được, nhưng tốt xấu gì thì Kỷ Phong và Hạ Vi cũng nên xin lỗi vợ con chứ? Không thể để bọn họ dọa người ta rồi còn gây sự đánh nhau, nếu không phải vợ con khỏe thì hôm nay đứa nhỏ cũng không còn. Ngày hôm qua đã xảy ra chuyện như vậy, hôm nay lại lặp lại như thế. Nếu bọn họ không xin lỗi đàng hoàng thì ai biết sau này sẽ xảy ra chuyện gì.”
Hạ Thành thật sự yêu thích Hứa Niệm Đệ, càng ngày càng yêu. Tuy biết trước khi kết hôn Hứa Niệm Đệ đã vì người nhà mà lừa anh ta không ít nhưng bây giờ người đã là vợ của anh ta, sau này là mẹ của con anh ta, là người sống cùng anh ta cả đời giống như cha mẹ anh ta sống với nhau vậy, anh ta không thể để Hạ Vi bắt nạt vợ mình.
Yêu cầu của Hạ Thành cũng không quá mức, Hạ Chí Phi cũng cảm thấy nên như vậy. Hạ Vi nãy giờ vẫn đang giả vờ như chuyện không liên quan tới mình, không làm, cô ta ngẩng đầu, nước mắt ứa ra: “Dựa vào đâu chứ? Kỷ Phong có làm gì đâu, xin lỗi thì một mình tôi xin lỗi là được?”
Cô ta vừa mở miệng thì đã khiến Tề Nghênh Nghênh tức đến mức muốn nhảy dựng lên. Đứa con ngu ngốc này! Trước kia chuyện gì cũng mặc kệ, có c.h.ế.t cũng không chịu xin lỗi ai, bây giờ lại vì một Kỷ Phong mà nguyện ý xin lỗi, cái gì cũng nguyện ý làm sao? Trong đầu ngoài Kỷ Phong ra thì không chứa được thứ gì khác à!
Kỷ Phong đứng một bên vô cùng đắc ý, mặc kệ nhà họ Hạ có phản đối thế nào, chỉ cần Hạ Vi vẫn bênh vực anh ta không phải là được rồi sao?
Vốn dĩ anh ta còn cảm thấy có cưới Hạ Vi hay không cũng không quan trọng, chỉ là thấy người nhà họ Hạ ngăn cản như vậy, anh ta lại càng muốn cưới, anh ta muốn nhìn thấy nhà này dù không tình nguyện nhưng lại không thể không chấp nhận, ai bảo bọn họ ghét anh ta như vậy?
Hạ Chí Phi rất muốn tát cho con gái tỉnh ra nhưng nhà ông ta không có tiền lệ đánh phụ nữ, ông ta cũng không nỡ, chỉ có thể để con gái chọc tức đến mức đầu muốn to ra: “Mày, mày cút đi cho tao! Cút đi! Hạ Vi, tao cũng cảnh cáo mày, nếu mày nhất quyết muốn dây dưa không rõ với Kỷ Phong thì mày cút khỏi cái nhà này cho tao, sau này nhà này không có chỗ cho mày, để Kỷ Phong nuôi sống mày đi! Đến lúc mày kết hôn cũng đừng mong tao cho mày thứ gì! Coi như bọn tao nuôi mày phí công.”
Lời nói của Hạ Chí Phi khiến cho Kỷ Phong vô cùng sốt ruột, sao có thể như thế được? Tuệ Tuệ...
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");