Trọng Sinh Trở Về Trước Ngày Nữ Chính Gian Xảo Gả Vào Nhà

Chương 323




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Vương Quỳnh thở dài: “Mấy người cứ như vậy thì chúng tôi cũng không giải quyết được vấn đề, trời đã tối rồi, tôi thấy mấy người nên về nhà đi, tôi sẽ căn cứ theo lời mấy người nói để điều tra. Nếu vẫn không được thì tôi kiến nghị mấy người nên khởi tố.”

Vương Quỳnh nói xong thì chuẩn bị bỏ của chạy lấy người, ba anh em kia cũng đã đánh nhau đến mơ hồ, Vương Quỳnh không thèm để ý tới họ nữa, chỉ kéo Bạch Tú Tú cùng rời đi.

Tới một nơi yên tĩnh, Vương Quỳnh mới nói: “Ba người bọn họ đều đang chờ tiền đấy, ai mà chẳng muốn lấy nhiều hơn một ít. Trên thực tế ba người đó chẳng có lấy một người hiếu thuận. Lúc bà lão nhà đó qua đời, bên cạnh không có một ai, bây giờ chia gia sản, người nào cũng muốn giành phần hơn, bọn họ cự cãi đến nay đã là lần thứ ba rồi, mỗi lần bọn họ nháo lên thì tôi lại cứ kéo dài như vậy, chờ bọn họ không chịu nổi nữa, từ mình suy nghĩ kỹ lại là xong. Bà lão nhà đó... là người tốt, cũng không biết tại sao lại đẻ ra ba thằng con như vậy, trước kia tôi cũng hay tới thăm bà ấy, đáng tiếc.” Tâm trạng của Vương Quỳnh vô cùng nặng nề.

Bạch Tú Tú yên lặng nghe Vương Quỳnh nói, mãi cho đến khi hai người về tới phòng làm việc thì Vương Quỳnh mới nói xong.

Vừa về tới cửa thì đã trông thấy Vương Thanh Hòa đã đứng ở đó chờ đón vợ.

Lúc Vương Quỳnh nhìn thấy anh thì cũng khẽ mỉm cười: “Cảm ơn cô đã nghe tôi nói nhiều như vậy.”

“Tiểu Quỳnh cô cũng đã giúp đỡ tôi không ít, tôi cũng thích nghe mấy chuyện này, cô là người tốt.” Bạch Tú Tú nói xong rồi lại nhìn về phía chồng mình: “Em vào trong lấy đồ rồi hai ta cùng về.”

Hai người cùng nhau trở về văn phòng khu phố.

Vương Quỳnh cũng không nhịn được cảm khái: “Hai ngày nay ngày nào cũng thấy chồng cô tới đón, anh ấy đối xử với cô tốt thật.”

Bạch Tú Tú mỉm cười nhìn cô ấy

Sau khi ra ngoài, Bạch Tú Tú thuần thục ngồi xuống yên sau, ôm eo Vương Thanh Hòa nói: “Chúng ta về nói với mẹ một tiếng rồi đến nhà họ Hạ nhé?”

“Ừ.” Vương Thanh Hòa đồng ý.

Lúc hai người về nhà thì bà Ngụy đang chơi đùa với hai đứa nhỏ ở ngoài sân, thấy hai người về tới, cả hai đứa bé lập tức ùa ra.

“Cha...” Nguyệt Nguyệt bắt lấy Vương Thanh Hòa đòi anh bế.

Vương Thanh Hòa cũng ôm lấy hai đứa bé.

“Về rồi sao? Mẹ đi dọn cơm nhé.” Bà Ngụy nói xong, chuẩn bị vào trong làm việc.

“Mẹ đừng vội, con và Thanh Hòa về nhà họ Hạ một chuyến.” Bạch Tú Tú vội túm chặt mẹ mình.

Bà Ngụy nghe xong thì biết là hai đứa nhỏ muốn làm gì, sáng nay Hạ Minh tới chỗ này ăn cơm, ăn như hổ đói vồ mồi, chắc chắn là nhà họ Hạ đã xảy ra chuyện gì đó.

“Hai người các con mau đi đi, mẹ và hai đứa nhỏ ăn trước, sẽ giữ nóng đồ ăn cho hai đứa, đừng tới nhà bọn họ ăn không đủ no.” Bà Ngụy thúc giục hai người mau ra cửa.

Bạch Tú Tú cùng Vương Thanh Hòa chơi đùa với hai đứa bé một lúc rồi mới khởi hành đến nhà họ Hạ.

Lúc hai người bọn họ đến nơi thì nhà họ Hạ vô cùng náo nhiệt.

Cả gia đình đều tề tựu ở phòng khách nhà họ Hạ.

Hai vợ chồng Hạ Chí Phi cùng Tề Nghênh Nghênh trầm mặc không nói một lời nhưng nhìn kiểu gì cũng thấy cả hai đã tới giới hạn, sắp bùng nổ tới nơi.

Hai vợ chồng Hạ Thành ngồi trên sô pha, Hứa Niệm Đệ ôm bụng, trên mặt vẫn còn in dấu bàn tay.

Hạ Minh đứng trong góc cứ như vừa bị chuyện gì đó dọa sợ.

Bên kia, Hạ Vi đứng trước mặt cha mẹ, tóc tai lộn xộn, mắt sưng lên vì khóc, bên cạnh cô ta còn có một người đàn ông trẻ tuổi, Vương Thanh Hòa đoán đây hẳn là Kỷ Phong?

Bên tay trái hai vợ chồng Hạ Chí Phi chính là Hạ Thiên và Hạ Tuệ Tuệ.

Hạ Thiên chẳng tỏ thái độ gì, mặt Hạ Tuệ Tuệ cũng sưng đỏ, nhỏ giọng nức nở, nhìn là biết vừa bị bắt nạt.

Bạch Tú Tú và Vương Thanh Hòa nhìn một lượt người nhà này, cũng vô cùng khiếp sợ, biết là hai ngày nay nhà này xướng tuồng nhưng không nghĩ lại thái quá như vậy.

“Anh cả và chị dâu tới rồi!” Hạ Minh đang đứng trong góc dại ra, vừa nhìn thấy Vương Thanh Hòa và Bạch Tú Tú đến thì cảm giác như gặt được cứu tinh. Đúng rồi, không phải chị dâu cả làm việc ở tổ dân phố sao? Cậu ta nhớ rất rõ tổ dân phố chuyên phụ trách giải quyết mấy việc như thế này, nhà này đã loạn thành như vậy, tối nay cậu ta còn chưa ăn cơm đâu!

Cậu ta thật sự không hiểu được tại sao cái nhà này hôm nay lại còn loạn hơn hôm qua, càng ngày càng loạn! Nếu cứ tiếp tục như vậy thì cậu ta sẽ c.h.ế.t đói mất.

Cả nhà quay sang nhìn Bạch Tú Tú cùng Vương Thanh Hòa.

Thấy hai người bọn họ đi vào, Hạ Chí Phi vô cùng xấu hổ nhưng cũng miễn cưỡng nở nụ cười: “Thanh Hòa, Tiểu Bạch, hai người các con tan làm rồi sao? Công việc thế nào? Có gặp khó khăn gì không? Ăn cơm chưa, nếu chưa ăn thì...” Hạ Chí Phi vừa định nói bọn họ ở lại ăn chút gì nhưng nhớ ra nhà bọn họ còn chưa nấu cơm!

Lúc ông ta tan làm về nhà thì đã thấy Nghênh Nghênh đang thu dọn cục diện rồi rắm.

Ngày thường Nghênh Nghênh tan làm sớm hơn ông ta nên sẽ phụ trách việc nấu ăn, kết quả hôm nay vừa về nhà đã phải lo can ngăn những người khác.

Ông ta vô cùng buồn bực, tại sao lại đánh nhau rồi? Không phải hôm qua vẫn còn bình tĩnh sao?

Hôm nay Vương Thanh Hòa và vợ tới đây chính là để xem chuyện náo nhiệt của nhà họ Hạ, thuận tiện nắm thêm một số tình huống của gia đình này nên anh cũng trả lời vấn đề của Hạ Chí Phi: “Bọn tôi mới tan làm về nhà, nhớ tới lời ngài nói lần trước nên mới tới đây để bồi dưỡng tình cảm, nghĩ rằng tối nay sẽ ở lại đây dùng bữa, không biết gia đình ngài có tiện hay không?” Anh hỏi lại Hạ Chí Phi.

“Tiện chứ tiện chứ, có gì mà không tiện? Về nhà mình ăn cơm thì có gì bất tiện đâu? Hai con mau ngồi xuống đi, mẹ các con cũng vừa tan làm về nhà, bây giờ bà ấy sẽ đi nấu cơm.”

Hạ Chí Phi vừa nói vừa ra hiệu với vợ mình.

Tề Nghênh Nghênh vẫn còn đang nổi nóng, đầu tiên là chuyện hôm qua hai đứa con của Hạ Hữu Đức trở về đây, sau đó là chuyện hôm nay Hạ Tuệ Tuệ khuyến khích Hạ Vi tranh cãi với chị nhau, thậm chí là đánh nhau, còn cả Kỷ Phong này nữa, chính là được Hạ Tuệ Tuệ mang tới đây.

Bây giờ loạn thành như vậy, cả nhà chẳng được yên bình mà còn muốn bà ta nén giận đi nấu cơm sao? Ông ta nghĩ hay quá nhỉ!

Tề Nghênh Nghênh nhìn chồng mình, cười lạnh: “Nấu cơm? Thanh Hòa, con về cũng đúng lúc thật, nếu còn không chịu về thì đừng nói là về nhà ăn cơm, mẹ thấy mấy mẹ con ở trong căn nhà này muốn hít thở một hơi cũng khó khăn.”

“Nó vừa về tỉnh thành, mấy ngày nay lại nhận công tác mới, bà nói với nó mấy chuyện này làm gì?” Hạ Chí Phi thay đổi sắc mặt, ông ta đang muốn để lại ấn tượng tốt trong lòng đứa nhỏ, Nghênh Nghênh nói vậy là có ý gì?

“Tôi không nói chuyện này thì nói chuyện gì? Còn muốn che giấu cái gì?” Tề Nghênh Nghênh vừa lau nước mắt vừa hỏi, sau đó lại nhìn sang Vương Thanh Hòa, tủi thân nói: “Thanh Hòa, mẹ vô dụng, mẹ không thể đưa đám người chú ba, đầu sỏ hại con vào tù, hiện tại còn để con trai con gái ông ta tới đây ở, mẹ cũng quản không được. Con lại đây làm quen một chút đi, đây là hai đứa con nhà chú ba.”

Cách giới thiệu của bà ta khiến cho Hạ Thiên và Hạ Tuệ Tuệ xấu hổ không thôi.

Hạ Tuệ Tuệ vốn đang khóc, lúc này trông có vẻ vô cùng đáng thương, chân tay luống cuống xin sự giúp đỡ của Hạ Chí Phi.

Hạ Chí Phi cũng nhíu mày: “Nghênh Nghênh, bà nói gì đó? Đây là chuyện người lớn, liên quan gì tới con trẻ?” Ông ta nói xong lại quay sang giải thích với Vương Thanh Hòa: “Thanh Hòa, không phải như mẹ con nói. Con...”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.