(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hai người vừa nghe nói đến tìm chủ nhiệm thì đều chỉ có thể cắn răng dạy cô, hoặc là nói giúp đỡ cô làm việc.
Lúc chủ nhiệm Cao đến lập tức nhìn thấy Bạch Tú Tú đã đến đi làm, thậm chí còn vô cùng nhiệt tình thảo luận với đồng nghiệp xem nên làm việc như thế nào, cũng càng có ấn tượng tốt về Bạch Tú Tú hơn.
"Cuối năm có rất nhiều việc, hàng xóm láng giềng cũng cãi nhau tranh chấp nhiều hơn. Bọn họ tin tưởng chúng ta, cho nên mới đến đây tìm chúng ta điều giải. Chúng ta cũng phải càng thêm tích cực hơn nữa, các công việc khác cũng không thể chậm trễ. Chờ đến cuối năm, chúng ta sẽ phát phúc lợi nhiều hơn."
Chủ nhiệm Cao cố gắng điều động tính tích cực của mọi người.
Có vài người rải rác lên tiếng trả lời.
Bạch Tú Tú cũng tranh thủ lên tiếng đáp lại vào thời điểm thích hợp: "Chủ nhiệm, tuy rằng tôi vừa mới gia nhập, nhưng tôi sẽ nhanh chóng làm quen với công việc."
"Ừ, tôi tin tưởng cô sẽ nhanh chóng thích ứng, có yêu cầu gì cũng có thể đến hỏi tôi." Chủ nhiệm Cao không quá tin tưởng Lâm Yến và Lục Phương, ngày hôm qua sau khi tan ca bà ấy đã đi tìm chị Trương, chị Trương nghe nói có người tiếp nhận công việc của mình thì lộ ra vẻ rất lo lắng.
Còn nói nhờ bà ấy chăm sóc cho người mới một chút.
Xem ra lúc trước chị Trương thật sự bị tủi thân.
"Cảm ơn chủ nhiệm."
Bạch Tú Tú trả lời vô cùng vang dội, sau đó lại tiếp tục không biết làm cái gì, để Lâm Yến và Lục Phương làm việc giúp cô.
Hai người bọn họ đều là có khổ mà nói không nên lời, muốn bảo cô tự đi làm, lại sợ cô sẽ đi nói cho chủ nhiệm.
Dù sao thì cô gái Bạch Tú Tú này không giống loại người thành thật như chị Trương.
Người thành thật sẽ không làm ra loại chuyện hại bọn họ như thế này.
Lâm Yến và Lục Phương đều trải qua cả buổi sáng hôm nay dưới ánh mắt ngây thơ vô tội và tiếng cười hì hì tôi vẫn chưa biết làm của Bạch Tú Tú.
Lục Phương vốn dĩ là một người rất nóng tính, suýt chút nữa đã nổi điên ngay tại chỗ.
May mà có Lâm Yến cản cô ta lại.
Buổi trưa đến giờ ăn cơm, Bạch Tú Tú ở bên cạnh bếp lò làm nóng cơm, Lục Phương và Lâm Yến đi múc đồ ăn về, nhìn thấy đồ ăn của Bạch Tú Tú vừa có trứng vừa có thịt, lại nghĩ đến cả sáng hôm nay Bạch Tú Tú không làm gì, chỉ biết nói không biết làm.
Hơn nữa đồ ăn trưa của cô thật sự quá ngon, lập tức giận sôi máu.
"Chị Lâm, chị Lục hai chị cũng về ăn à. Trùng hợp ghê, tôi vẫn còn học được nữa, hai chị lại đến đây giúp tôi nha?"
Bạch Tú Tú nói xong lập tức sáp lại gần hai người.
"Hiện tại đang là giờ nghỉ trưa, cô đừng có đến tìm chúng tôi. Với lại cả buổi sáng hôm nay cô chẳng biết làm gì cả. Việc của cô chúng tôi đã làm giúp một phần mười rồi. Bạch Tú Tú, cô làm thế có phải hơi bị quá đáng rồi không?" Cuối cùng Lục Phương cũng không nhịn được nữa.
Hiện tại trong phòng không có người ngoài, chỉ có ba người bọn họ.
"Quá đáng?"
Bạch Tú Tú cười cười nhìn hai người bọn họ: "Nếu như tôi quá đáng, vậy sao hai chị không đi tìm chủ nhiệm kiện tôi đi?"
"Cô!" Lục Phương bị chặn họng không nói nên lời.
"Tôi thế nào? Các chị không muốn đi kiện à?" Bạch Tú Tú hỏi lại bọn họ.
Lâm Yến đã nhận ra, Bạch Tú Tú rõ ràng đã biết hết mọi chuyện, lại quanh co lòng vòng bắt hai người bọn họ tự làm việc của mình.
"Tiểu Bạch, cô đừng có quá đáng. Chúng tôi và chị Trương..." Lâm Yến nhíu mày.
"Các chị và chị Trương như thế nào là chuyện của các chị, liên quan gì đến tôi chứ? Tôi có làm cái gì đâu nè, sao lại thành quá đáng rồi?" Bạch Tú Tú cười hỏi ngược lại bọn họ.
“Cô có biết xấu hổ không vậy hả? Tôi nói cho cô biết, những việc còn lại cô đều phải làm cho tôi! Đừng mong tìm cớ bắt chúng tôi làm thay cô nữa.” Lục Phương tức giận mắng chửi.
“Được thôi, vậy lát nữa tôi đi tìm chủ nhiệm, nói mấy người không làm theo lời bà ấy, giúp tôi làm quen hoàn cảnh ở đây, tôi nhờ chủ nhiệm tới phân xử cho tôi nhé?” Bạch Tú Tú nói xong, không chút hoang mang gom đồ đạc chuẩn bị đi ra ngoài.
“Không được!” Lâm Yến sợ tới mức túm chặt lấy Bạch Tú Tú, nhìn thái độ rạch ròi của Bạch Tú Tú dành cho bọn họ, cô ta hoàn toàn hiểu ra.
“Tiểu Bạch, rốt cuộc là cô có ý gì, cô nói thẳng ra đi.” Lâm Yến ôn tồn chuẩn bị cầu hòa, tính cách của Bạch Tú Tú này hoàn toàn không giống chị Trương.
“Chị Lâm?” Lục Phương sợ ngây người, tại sao cô ta lại...
“Phương Phương, Tiểu Bạch đã nói rõ là không muốn làm việc giúp chị Trương, đã vậy thì hai ta nhận lấy đi, xem như là chúng ta xui xẻo. Tiểu Bạch, cô bàn giao lại phần việc đó để chúng tôi làm, cô cũng đừng lấy cớ muốn thỉnh giáo chúng tôi làm gì.”
Lâm Yến tỏ vẻ tủi thân, không nề hà việc khó, chỉ cần công việc trở về tay cô ta, cô ta và Lục Phương nhanh chóng xử lý là được, sau đó cứ nói với người ngoài là bọn họ giúp đỡ Bạch Tú Tú làm việc này, về lâu về dài thanh danh của Bạch Tú Tú sẽ càng ngày càng xấu, chờ tới lúc truyền tới tai chủ nhiệm thì Bạch Tú Tú cũng không có bằng chứng chứng minh là cô không nhờ bọn họ giúp đỡ.
Lời nói của cô ta và Lục Phương có thế nào thì cũng đáng tin hơn lời một phía của Bạch Tú Tú, lúc đó Bạch Tú Tú này cho rằng bản thân có thể xử lý được sao? Đường đi nước bước ở nơi này, cô biết còn ít lắm.
Bạch Tú Tú nhìn hai người kia, dịu dàng mở miệng: “Tôi không hiểu hai người đang nói cái gì, chị Lâm, chị Lục, đây là việc tôi nên làm, chỉ là tôi có điều không hiểu muốn hỏi hai người mà thôi, những ngày tiếp theo hai người cũng nên giúp đỡ tôi một chút.” Bạch Tú Tú nói xong, lại ngồi xuống.
Đùa sao, những chuyện này chỉ có thể để bọn họ giúp đỡ, người hoàn thành phải là cô, bọn họ muốn bẫy người khác trước thì cũng đừng trách cô đáp trả.
Nụ cười trên mặt Lâm Yến cứng lại, Bạch Tú Tú này, tại sao dầu muối gì cũng không ăn vậy?
“Cô đừng có mà quá đáng! Chị Lâm chỉ là muốn giữ thể diện cho mọi người thôi, Bạch Tú Tú, cô đừng có thấy người ta nể mặt mà làm tới!”
Lục Phương thấy Bạch Tú Tú không chịu phối hợp thì chỉ vào mặt cô mắng mỏ.
Bạch Tú Tú lại chẳng lộ ra một chút tức giận nào, nắm lấy ngón tay đang chỉ vào mặt mình, dùng sức vặn một cái khiến Lục Phương đau đến mức dậm chân, lập tức rút tay về: “Cô làm cái gì vậy?”
“Cảm ơn hai người quan tâm tôi như vậy.” Bạch Tú Tú nhìn cô ta, cảm xúc vẫn rất bình tĩnh khiến Lục Phương và Lâm Yến không thể nào đoán được cô nghĩ gì.
“Tiểu Bạch, Lục Phương là người nóng nảy nhưng có một câu tôi thấy rất đúng, tôi cũng hy vọng mọi người có thể hòa hảo với nhau.” Lâm Yến ôn nhu khuyên bảo Bạch Tú Tú, trong lòng lại vô cùng sốt ruột, cứ cảm thấy Bạch Tú Tú đang âm mưu chuyện xấu gì đó.
Nếu chỉ muốn cảnh cáo bọn họ một lần thì mục đích đã đạt được rồi sao còn muốn hơn thua với Lục Phương như thế, rốt cuộc là muốn làm gì? Không phải là muốn cáo trạng đó chứ? Chỉ là một người mới tới... Lâm Yến càng nghĩ càng bất an.
Bạch Tú Tú mỉm cười: “Chị Lâm, chị Lục, tôi cũng nghĩ như hai người vậy, chỉ là tôi không tin mấy người, nếu mấy người nhận việc này về, sau đó lại nói với người khác là tôi lười biếng không muốn làm nên đưa cho mấy người thì phải làm sao? Cho nên vẫn phiền hai vị tiếp tục hướng dẫn cho tôi thì hơn.”
“Cô sẽ không nói chuyện này cho chủ nhiệm Cao chứ? Tiểu Bạch, chủ nhiệm Cao ghét nhất là có người mang phiền toái đến cho bà ấy. Tôi cũng nói thật cho cô biết, ở văn phòng này không phải chỉ có chúng tôi nhờ chị Trương giúp đỡ. Nếu cô muốn ra mặt thay cho chị Trương thì cũng không ai giúp cô đâu. Đến lúc đó...”
Lâm Yến cảnh cáo một hồi, Bạch Tú Tú nghe đầy tai nhưng cũng không để trong lòng.
Cô tới đây là để làm việc chứ không phải để lôi kéo nhân tình. Ra mặt cho chị Trương sao? Cô chẳng có ý nghĩ đó đâu, chỉ là muốn khiến những kẻ muốn ức h.i.ế.p cô chịu thiệt một chút mà thôi, nếu lần này cho qua nhẹ nhàng thì cô sẽ trở thành chị Trương tiếp theo.
Bạch Tú Tú không nói lời nào càng khiến Lâm Yến thấy bất an, Bạch Tú Tú này chắc chắn là đang tính kế cô ta.
Không được... cô ta phải xuống tay trước, nhưng phải làm thế nào đây? Bạch Tú Tú này sao lại tới đây?
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");