(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hạ Chí Phi nghe con trai út nói xong, gật đầu nói: "Ừ, bọn họ không về cũng tốt, để tránh nhìn thấy trò cười của anh hai con và Hạ Vi!"
"Lão Hạ, ông nói thế là có ý gì hả? Trò cười gì chứ?"
Tề Nghênh Nghênh cực kỳ bênh vực người mình, nếu không phải hôm nay Hạ Vi chơi trò này, làm bà ta không thể nào bảo vệ thì bà ta vẫn sẽ tiếp tục bao che!
"Bà tự nói xem? Bà tự nhìn con gái ngoan mà bà dạy dỗ ra đi kìa, lúc trước chúng ta đã nói thế nào? Bây giờ mới qua được bao lâu chứ, nó và Kỷ Phong lại quấn lấy nhau nữa." Hạ Chí Phi nói xong, chỉ cảm thấy huyết áp của mình lại muốn tăng cao.
Giọng nói cũng giận đến phát run: "Kỷ Phong, không phải nhà chúng tôi đã nói quá rõ ràng rồi sao? Chúng tôi không đồng ý cho cậu và Hạ Vi đến với nhau! Sao cậu lại đến đây nữa? Còn có con, Hạ Vi! Anh hai của con không cho Kỷ Phong đi vào thì có cái gì sao hả? Đây là ý của cha và mẹ, con thì giỏi lắm, vì thằng đàn ông này mà dám nổi giận với anh hai con, còn đẩy chị hai ngã, con nhìn xem sắc mặt của chị hai đi! Bình thường cha mẹ dạy dỗ con như thế hả?"
Kỷ Phong bị hỏi trắng trợn như thế, cúi đầu không nói tiếng nào.
Trong lòng anh ta lại càng chán ghét Hạ Vi hơn nữa.
Nếu không phải vì Hạ Tuệ Tuệ, anh ta cần gì phải quay về tìm Hạ Vi nữa chứ.
Tuệ Tuệ có điều kiện không tốt, bà nội chắc chắn sẽ không đồng ý cho anh ta và Tuệ Tuệ đến với nhau.
Nhưng Tuệ Tệ đã cùng anh ta... Anh ta nhất định phải cưới Tuệ Tuệ, Tuệ Tuệ bảo anh phải kết hôn với Hạ Vi trước, đến lúc đó Hạ Vi sẽ mang theo không ít của hồi môn, sau đó anh ta lại tìm cớ ly hôn là được rồi.
Chờ đến lúc đó, Tuệ Tuệ lại kết hôn với anh ta, anh ta là người cưới hai đời vợ, bà nội chắc chắn sẽ không bắt bẻ nữa.
Tuy rằng dựa theo suy nghĩ của anh ta, cùng lắm thì anh ta trực tiếp quậy banh nhà, sau đó cưới Tuệ Tuệ về là được rồi.
Nhưng mà Tuệ Tuệ lại cứ nằng nặc bắt anh ta phải cưới Hạ Vi trước rồi lại ly hôn.
Anh ta cũng chỉ có thể làm như thế.
Nếu không phải vì cô ta, sao anh ta có thể đến nơi này chịu đựng đám người họ Hạ này chứ?
Kỷ Phong vẫn luôn cúi gằm đầu như thế, Hạ Vi nhìn mà vô cùng đau lòng.
Cô ta chỉ có thể đối mặt với cha đang nổi giận đùng đùng: "Cha, rốt cuộc thì Kỷ Phong có chỗ nào không tốt chứ? Điều kiện gia đình anh ấy không tệ, cũng thật lòng với con. Cha không cho anh ấy vào nhà, anh hai còn mỉa mai châm chọc anh ấy, ăn h.i.ế.p anh ấy. Anh ấy đến đây là vì con, con đương nhiên phải giúp anh hết trả thù rồi. Đương nhiên, con vô tình đẩy nhẹ chị hai, đây là lỗi của con. Nhưng không phải con đã xin lỗi rồi sao? Con không cố ý, con bực quá muốn đẩy anh hai mà thôi. Ai biết tự nhiên chị ta lại chạy ra đỡ. Cha, Kỷ Phong thật lòng yêu con, cha tác thành cho hai chúng con đi mà."
Thái độ của Hạ Vi vô cùng kiên quyết, Hạ Minh vừa mới về đã nghe được chuyện kinh thiên động địa như thế, hoàn toàn ngơ ngác.
Hạ Vi điên rồi à?
Sao cô ta có thể mở miệng nói ra những lời này thế?
Nhìn kiểu gì cũng không thấy Kỷ Phong thích cô ta mà.
Nhìn cha mẹ đang giận đến thở không nổi, Hạ Minh mở miệng nói: "Hạ Vi, em đừng có bị thằng này lừa, mấy ngày trước anh còn thấy nó tiếp xúc thân mật với Tuệ Tuệ của nhà chú ba nữa đó."
Nhắc đến Hạ Tuệ Tuệ, Hạ Vi nhíu mày.
"Hạ Minh, anh đừng có mà vu oan cho tôi, tôi và Tuệ Tuệ là hoàn toàn trong sạch." Kỷ Phong giận dữ.
Anh ta lại quay đầu giải thích với Hạ Vi.
"Vi Vi, anh và Tuệ Tuệ không có cái gì hết, là anh không biết làm sao mới có thể dỗ được em, cho nên mới đi tìm cô ấy giúp đỡ. Cũng là cô ấy cổ vũ anh, anh mới có can đảm đến tìm em lần nữa. Cô ấy là một cô gái rất tốt, lần trước em cãi nhau với cô ấy như thế, cô ấy vẫn còn sẵn lòng giúp đỡ chúng ta. Em đừng hiểu lầm."
Anh ta sốt ruột giải thích như thế, nhìn kiểu gì cũng giống như là đang chột dạ.
Hai người Hạ Chí Phi và Tề Nghênh Nghênh nhìn thấy lại càng muốn đuổi anh ta đi hơn, nếu loại này cưới Vi Vi về, cuộc đời của Vi Vi coi như xong!
Hạ Vi nghe Kỷ Phong giải thích mà cảm động, cô ta nhìn gương mặt của Kỷ Phong, thật sự không nỡ nói ra bất cứ lời từ chối nào.
Cô ta thích anh ta, thích cách anh ta đối xử khác biệt với cô ta.
Anh ta khác hoàn toàn với những người khác.
"Cha mẹ..." Lần này Hạ Vi khôn hơn, không còn cãi nhau la hét với cha mẹ nữa, chỉ rưng rưng nước mắt.
Tề Nghênh Nghênh nhìn thấy mà đau lòng muốn chết.
Hạ Chí Phi cũng nhíu mày.
Nhìn con gái, lại nhìn Kỷ Phong đáng ghét kia, vẫn không đồng ý.
Nhưng mà ông ta vẫn thay đổi giọng điệu giải thích nguyên nhân cho con gái: "Vi Vi, Kỷ Phong và con không hợp với nhau."
"Chú Hạ, cháu..." Kỷ Phong muốn hỏi tại sao lại không hợp.
Hạ Chí Phi không muốn nghe anh ta nói chuyện, hỏi ngược lại Kỷ Phong: "Kỷ Phong, tôi hỏi cậu, nếu cậu thật sự thích Vi Vi, vậy tại sao lần trước khi tôi và dì Tề từ chối cậu là cậu trực tiếp cùng bà nội đi về ngay? Hạ Vi vì cậu còn có thể cãi nhau với tôi và dì Tề không biết bao nhiêu lần. Cậu thì vì nó làm cái gì rồi? Bà nội cậu không đồng ý, cậu lập tức quyết định cắt đứt liên lạc. Hiện tại cậu lại đột nhiên tìm tới, cậu dùng những lời nói ba hoa bay bổng kia để lừa gạt con gái tôi thì còn được, nhưng lại không lừa được tôi."
"Cha!" Hạ Vi hét ầm lên.
"Vi Vi, con đừng có quậy nữa, cha của con nói đúng lắm. Chuyện này mẹ cũng không đồng ý, mẹ nói thật cho con biết, mẹ và cha đã tìm được đối tượng xem mắt cho con rồi. Người ta là người thành thật nghiêm túc, là một người rất tốt. Chờ hai đứa gặp mặt, cảm thấy không thành vấn đề gì rồi, cha mẹ lập tức gả con đi. Con và cái thằng Kỷ Phong này, mơ cũng không có cửa đâu!"
Thái độ của Tề Nghênh Nghênh cũng vô cùng kiên quyết.
Bà ta luôn cực kỳ yêu thương và cưng chiều cô con gái này, sợ cô ta chịu ấm ức.
Cho dù thế nào thì cũng sẽ không trơ mắt nhìn cô ta gả cho loại người không đàng hoàng như Kỷ Phong!
"Con không gả! Nếu không thể gả cho Kỷ Phong thì con sẽ không gả cho ai hết."
Hạ Vi như nổi điên mà gầm thét với cha mẹ.
Hạ Chí Phi nhìn con gái điên cuồng như thế, cũng bị chọc giận: "Được, con không gả thì cứ ở trong nhà, cùng lắm thì cha mẹ nuôi con cả đời. Cho dù cha để con ở nhà cả đời không gả đi cũng sẽ không gả con cho Kỷ Phong. Kỷ Phong, hiện tại cậu lập tức biến ra khỏi nhà của chúng tôi, sau này không được đến nữa. Hôm nay tôi nói thẳng luôn, cậu và con gái tôi không tuyệt đối không có khả năng!"
Kỷ Phong chỉ cảm thấy mình bị mất sạch mặt mũi, đều là vì Tuệ Tuệ, cô ta cứ nằng nặc nghĩ ra cái cách này.
Làm hai anh ta mất mặt như thế, chuyện này lại còn không thành công.
Cho dù điều kiện của Tuệ Tuệ không tốt, chỉ cần anh ta đồng ý, cùng lắm thì sau khi kết hôn lại dựa vào chính mình là được.
Sao cứ nhất định phải đến nơi này bị mất mặt chứ?
Kỷ Phong cũng nổi giận, đứng lên định rời đi.
Nào ngờ vừa mới đi đến cửa đã gặp được Hạ Tuệ Tuệ và cha anh của cô ta.
Nhìn thấy mấy người này đến, Tề Nghênh Nghênh vốn dĩ đã cực kỳ bực bội, tâm trạng lập tức rơi xuống tận đáy cốc.
Bà ta trừng mắt nhìn chồng, muốn ông ta cho bà ta một câu trả lời.
Không phải đã nói ngoại trừ ngày lễ ngày tết ra, những ngày khác đều không cho phép bọn họ đến sao?
Sao bây giờ lại đến nữa rồi.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");