(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Được rồi, chỉ cần ông tìm công việc cho con trai tôi, tôi sẽ nghe lời ông, không quan tâm đến chuyện gì nữa, coi như không nghe thấy gì hết,” Tề Nghênh Nghênh đã đồng ý.
“Vậy được rồi, lát nữa tôi sẽ đi gặp ông bạn già của tôi. Ít nhiều gì cũng còn một chút tình cảm, nhà máy đồ hộp vốn dĩ cũng đang tuyển công nhân, tuy rằng Hạ Thành nhà mình chẳng có chút giỏi giang gì, nhưng mà ít nhất điều kiện bên ngoài vẫn còn phù hợp tiêu chuẩn.”
Thật ra nếu Hạ Chí Phi muốn cho con trai có một công việc cán bộ ở nhà máy đồ hộp, vậy thì không nên giúp đỡ.
Nhưng mà nghĩ đến tính cách của con trai, ông ta lập tức gạt phăng suy nghĩ đáng sợ này đi.
Thứ nhất là con trai thi không đậu! Thứ hai chính là Hạ Thành quá biết cách gây họa.
Ông ta cũng không có bản lĩnh để dọn dẹp mấy cục diện rối rắm của Hạ Thành.
“Lão Hạ, vậy con dâu nhà mình thì sao?” Giọng điệu của Tề Nghênh Nghênh rõ ràng dịu dàng hơn hẳn.
“Không phải vợ Hạ Thành còn đang mang thai sao? Chờ nó sinh con rồi lại tính, hiện tại bà cho nó đi làm, lỡ như sẩy mất thai thì làm sao?” Hiện tại Hạ Chí Phi cũng không muốn giúp đỡ, ông ta cảm thấy vẫn còn cần quan sát thêm mới được.
Tề Nghênh Nghênh ngẫm lại, như vậy cũng đúng.
Vợ của Hạ Thành cứ ở trong nhà, yên tâm chờ sinh con, đây mới là chuyện quan trọng nhất.
“Vậy được rồi." Tề Nghênh Nghênh cũng coi như đồng ý với quyết định của Hạ Chí Phi.
Cuối cùng Hạ Chí Phi cũng không nhíu mày nữa: “Nghênh Nghênh, chờ thằng cả và vợ thằng cả về rồi, bà không được phép nhắc lại chuyện bắt con dâu cả làm việc nữa đó. Hai đứa đều là con dâu, bà dựa vào cái gì mà bắt con cả hầu hạ con thứ hai chứ? Nhà chúng ta không có cái luật lệ nào như thế.”
“Được rồi, ông dong dài nói mãi không ngừng, tôi nghe lời ông là được chứ gì? Dù sao thì bà mẹ chồng là tôi đây chỉ để trưng cho đẹp. Người khác làm mẹ chồng, đều là con dâu tranh nhau hiếu thảo, tôi làm mẹ chồng, muốn nói con dâu vài câu cũng không được. Kiếp này tôi gả cho ông coi như là xui xẻo đi.” Tề Nghênh Nghênh lại bắt đầu mất kiên nhẫn.
Lúc chuyến xe lửa mấy người Bạch Tú Tú đi đến huyện thì đã là hơn nửa đêm.
Thời gian này ngoại trừ người ở trạm xe lửa ra, trên đường không còn một ai.
Hạ Minh ra khỏi ga xe lửa, lập tức theo sát Bạch Tú Tú và Vương Thanh Hòa.
Trong lòng cậu ta có chút sợ hãi: “Anh cả, chị cả, sao buổi tối trong huyện lại yên tĩnh như thế? Đáng sợ quá.”
“Bây giờ đã mấy giờ rồi? Không yên tĩnh thì làm sao được? Lát nữa chúng ta đi về nghỉ ngơi trước, chờ trời sáng tôi và anh của cậu đi giải quyết chuyện sổ lương thực, còn cậu thì…”
Bạch Tú Tú có chút rối rắm, không biết nên làm thế nào với Hạ Minh.
Hạ Minh đã bắt đầu chờ mong đến chuyện đi chơi ở nơi này.
Vương Thanh Hòa nhìn cậu ta một cái nói: “Hôm nay cậu đi theo tôi, không được đi lung tung.”
Anh không rảnh đi canh chừng Hạ Minh, nếu để Hạ Minh giúp anh và Tú Tú làm việc, vậy không thể làm cậu ta mang thêm phiền phức gì cho bọn họ.
“Hả? Không được, mắc gì tôi phải…”
Cậu ta còn chưa nói xong, Vương Thanh Hòa đã lập tức xách cậu ta lên như xách một con gà con, sau đó kéo cậu ta đi về nhà, giọng điệu vô cùng hờ hững: “Chẳng có lý do gì cả.”
“Anh buông tôi ra, cứu mạng! Cứu mạng!”
Hạ Minh giãy dụa muốn Vương Thanh Hòa buông câu ta xuống, nhưng chút sức lực này của cậu ta chỉ giống như một trò đùa đối với Vương Thanh Hòa.
Hạ Minh chỉ có thể quay đầu nhìn ông anh trai hờ này, anh đang tay trong tay với chị cả, còn cái tay còn lại đang kéo cậu ta như đang kéo một con ch.ó chết.
Vương Thanh Hòa và cậu ta có phải là người một nhà không vậy?
“Anh cả, em sai rồi, anh mau buông em ra đi, để em tự đi có được không?” Hạ Minh muốn khóc, bình thường anh hai có ăn h.i.ế.p cậu ta như thế nào thì nhiều nhất cũng chỉ là giành hết đồ tốt của cậu ta, không cho cậu ta có đồ tốt thôi.
Còn ông anh cả từ trên trời rơi xuống này lại muốn mạng của cậu ta.
Bạch Tú Tú cũng đang nhịn cười, không thèm nhìn Hạ Minh, sợ mình sẽ cười thành tiếng.
Lúc này Vương Thanh Hòa mới buông cậu ta ra nói: “Trong huyện không quá rộng lớn, tôi và chị cả của cậu quen biết không ít bạn, cậu cũng đừng mơ đến chuyện chạy đến nơi nào.”
Hiện tại Hạ Minh vô cùng hối hận, cậu ta không nên đến nơi này.
Đều là lỗi của cha! Bảo cậu ta đến đây dọn đồ phụ anh cả, cậu ta vốn dĩ còn có thể mượn cớ này để đi chơi, bây giờ thì hay rồi, chẳng có cơ hội gì nữa!
Còn phải làm công cho anh cả và chị cả hờ này nữa.
Hạ Minh lèm bèm nói thầm bực bội cúi đầu.
Cậu ta gió chân đá một hòn đá nhỏ ở ven đường.
Chờ đi đến nhà, mấy người Vương Thanh Hòa còn chưa đi vào công đã nhìn thấy có một người đang ngồi xổm trước cửa.
“A! Cái gì thế!” Hạ Minh hoảng sợ, nhảy cẫng lên cao ba thước.
Trực tiếp chui ra sau lưng Bạch Tú Tú và Vương Thanh Hòa trốn.
Người ngồi trước cửa vốn dĩ đang buồn ngủ, mơ mơ màng màng nghe được tiếng hét như thế, cũng lập tức tỉnh táo lại.
Người kia ngẩng đầu nương ánh trăng nhìn về phía người đến, cực kỳ kích động: “Anh Vương, chị dâu!”
“Tiểu Trương, cậu đây là?” Vương Thanh Hòa khó hiểu.
“Anh đừng nói nữa, tối hôm qua em tan ca, phát hiện cả gia đình anh đều dọn đi hết rồi, hỏi thăm hàng xóm của anh thì bọn họ nói anh chuyển nhà. Em cũng không có cách liên lạc mới của anh, cũng không liên lạc được với anh Dư. Em sợ chúng ta sẽ bị mất liên lạc, lại nghĩ các anh dọn nhà sẽ không dọn đi nhanh như thế được, cho nên tối nay mới ở đây chờ một chút. Em còn đang nghĩ nếu chờ thêm nửa tiếng nữa mà không thấy anh thì sẽ đi về, chờ ngày mai lại đến tiếp. Không ngờ đã chờ được anh rồi.”
Tiểu Trương cảm thấy lạnh, liên tục xoa tay.
Hạ Minh trốn ở đằng sau nghe được lời người này nói, cũng vô cùng khiếp sợ.
Anh cả chị cả của cậu ta là người tốt đến vậy sao? Tốt đến mức nửa đêm nửa hôm người ta ở bên ngoài chịu rét chỉ để thử vận may hả?
Bạch Tú Tú và Vương Thanh Hòa cũng không ngờ Tiểu Trương sẽ để ý đến bọn họ như thế.
“Chúng ta vào nhà nói chuyện đi, chúng tôi còn đang dự định hôm nay đi gặp cậu, lại nói đến chuyện giữ liên lạc với cậu.” Bạch Tú Tú nhìn chồng không nói tiếng nào nhưng cũng rất cảm động, vội vàng bảo Tiểu Trương đi vào nhà.
Mọi người vào phòng rồi, Vương Thanh Hòa đốt lửa lên.
Trong phòng trở nên ấm áp, Tiểu Trương cũng không còn buồn ngủ nữa: “Anh Vương, đây là?”
“Tôi là Hạ Minh, là em ruột của Vương Thanh Hòa. Anh nói coi anh có bị ngu không vậy? Lỡ như bọn họ không về thì sao?” Hạ Minh chưa bao giờ gặp được loại người này, không nhịn được tò mò nói.
“Cậu không biết cách nói chuyện thì có thể làm người câm.” Vương Thanh Hòa mắng Hạ Minh.
Lúc nói chuyện với Tiểu Trương, thái độ của anh lại vô cùng hiền hòa: “Hôm qua chúng tôi chuyển nhà quá đột ngột, còn chưa kịp báo cho cậu biết. Đây là địa chỉ mới, cậu đừng lo lắng cho chúng tôi. Nếu cậu có chuyện gì khó xử thì cứ đi tìm tôi.”
Vương Thanh Hòa đưa địa chỉ đã viết sẵn cho Tiểu Trương.
Tiểu Trương cất địa chỉ đi, xác định gia đình anh Vương dọn đến tỉnh thành, hơn nữa trông anh cũng có vẻ khá tốt, trong lòng anh ấy cũng yên tâm rồi.
“Anh Vương cứ yên tâm đi, em nhất định sẽ thường xuyên đến thăm anh. Giờ này các anh mới quay về, đồ đạc trong nhà cũng bị dọn dẹp mang đi hết rồi, ở lại đây cũng không tiện lắm. Không bằng đến nhà của em ở đi, nhà em rộng rãi, cũng đủ chỗ cho các anh ở.” Tiểu Trương nhìn căn nhà trống rỗng này, thật sự không phù hợp để ở.
Quan trọng nhất là anh ấy còn có chuyện muốn thương lượng với anh Vương.
Không thể để cho em trai vừa mới quen biết của anh Vương biết được.
Vương Thanh Hòa cũng đã nhìn ra Tiểu Trương đang ậm ừ do dự, hơn nữa nhà của bọn họ đúng là cũng không tiện để ở, anh và Hạ Minh ở như thế nào cũng được, nhưng mà không thể làm Tú Tú sống không tốt được.
“Được rồi, vậy thì làm phiền cậu.”
Bếp lò vốn dĩ không có bao nhiêu củi, không bao lâu sau đã tắt.
Mấy người bọn họ đi theo Tiểu Trương đến nhà của anh ấy.
Hạ Minh đi theo phía sau, khá có hứng thú với huyện thành, cũng rất có hứng thú với ông anh trai từ trên trời rơi xuống.
Muốn biết rốt cuộc anh là loại người như thế nào.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");