Trọng Sinh Trở Về Trước Ngày Nữ Chính Gian Xảo Gả Vào Nhà

Chương 307




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chờ làm việc xong thì trời cũng đã tối đen.

Ngày mai Hạ Chí Phi và Tề Nghênh Nghênh còn phải đi làm, cho nên lập tức dẫn cả gia đình quay về nhà.

Bạch Tú Tú lặng lẽ lấy một ít đồ dùng từ trong không gian ra.

Cô còn không quên đưa mấy thứ như thịt khô này nọ cho mẹ ruột.

Bà Ngụy nhìn thấy thịt khô, thịt hun khói này, mặt đầy vẻ vui mừng: “Ui cha, mẹ còn tưởng là chúng ta chuyển nhà gấp quá, con không mang theo nữa chứ.”

“Sao có thể không mang theo mấy thứ này được chứ, mẹ yên tâm đi, mấy thứ quan trọng trong nhà chúng ta đều không bị bỏ sót. Sáng mai con và Thanh Hoa cũng không về kịp, mẹ ở nhà một mình, nếu có gì đó không tiện thì cứ đi tìm nhà họ Hạ.”

Bạch Tú Tú lo lắng mẹ cô ở nơi này một mình trời xa đất lạ, đến cả chỗ để đi mua đồ ăn cũng không biết.

Bà Ngụy biết con gái đang lo lắng cái gì, dở khóc dở cười hỏi lại con gái: “Lúc trước một mình mẹ mà còn có thể nuôi lớn hai chị em con, không lẽ còn không thể tự làm quen với chuyện chuyển nhà nho nhỏ này? Yên tâm đi, mẹ tự lo được.”

“Vậy con và Thanh Hòa đi trước nha?”

Bạch Tú Tú thấy bà cụ đúng là không có vẻ không quen, cũng yên tâm hơn không ít.

“Đi mau đi, coi chừng không bắt kịp xe lửa đó.”

Bà Ngụy giục cô mau xuất phát.

Hai người Bạch Tú Tú vừa rời đi, bà Ngụy lập tức nhanh chóng bắt tay vào việc dọn dẹp nhà cửa.

Những thứ cần có trong nhà mới đều đã được sắp xếp hết rồi, hai đứa nhỏ được bà Ngụy đặt trên giường đất của căn phòng phía tây, bếp lò cũng được đốt lên, để tránh giường đất quá lạnh, hai đứa nhỏ sẽ bị cảm.

Thuận tiện cũng đốt luôn giường đất ở phòng phía đông.

Căn nhà này đã bị bỏ trống không có người ở từ lâu, nếu như không đốt lửa cho ấm trước, ngày mai Tú Tú và Thanh Hoa quay về, hiện tại không đốt thì ngày mai chưa chắc ấm được.

Bên kia, cả gia đình Tề Nghênh Nghênh quay về nhà, Tề Nghênh Nghênh vừa vào đã nhịn không được lải nhải: “Tôi thấy hai đứa con của nhà thằng cả cũng chẳng thân thiết gì với chúng ta, chỉ thân với bà nội của bọn nó mà thôi. Chúng ta đi về, chúng nó cũng không thèm tiễn.”

Bà ta nói ra lời này, Hạ Chí Phi nghe xong cũng cạn lời: “Tuổi của hai đứa nhỏ đó cộng lại cũng không bằng số lẻ của tuổi bè, bà lại đang kiếm chuyện gì nữa đây?”

Sắc mặt Tề Nghênh Nghênh vô cùng xấu hổ: “Ông chê tôi già hả?”

“Không phải, ý của tôi là hai đứa nhỏ này còn chưa đến tuổi đi học nhà trẻ, bọn nó thì hiểu cái gì chứ? Bà muốn thân thiết với hai đứa nhỏ thì sau này cứ mua đồ ăn ngon, đi thăm cháu nhiều hơn là được rồi. Bà cứ dỗ bọn nó là bọn nó thân với bà ngay thôi mà. Bà cũng không thể trông chờ vào chuyện hai đứa nhỏ kia chủ động đi tìm bà được đúng không?”

Hạ Chí Phi khuyên nhủ vợ.

Hứa Niệm Đệ ở bên cạnh sờ bụng mình, nhỏ giọng nói với Tề Nghênh Nghênh: “Mẹ, sau này con của con và anh Thành chắc chắn sẽ thân thiết với mẹ nhất.”

Tề Nghênh Nghênh thích nghe những lời như thế này nhất, bà ta nhìn Hứa Niệm Đệ cũng cảm thấy thuận mắt hơn rất nhiều: “Như vậy mới đúng chứ. Hai đứa con của thằng cả không phải do mẹ tận mắt nhìn thấy chúng nó lớn lên, sao mà thân thiết được chứ? Đứa bé trong bụng vợ Hạ Thành mới là cháu ngoan của mẹ nè. Hạ Thành, con mau dẫn Niệm Đệ đi nghỉ ngơi đi, con cũng thật là, hôm nay làm việc mệt như thế, con dẫn nó theo làm gì?”

“Bọn con đi ngay.” Hạ Thành sợ vợ lại nhắc đến mua nhà, nhanh chóng kéo cô ta lên đầu.

Anh ta đã có sẵn kế hoạch để đòi tiền trong nhà rồi.

Không thể lỗ mãng hấp tấp được.

Hứa Niệm Đệ bị anh ta lôi lên lầu như thế, ngơ ngác: “Anh Thành, anh bị làm sao thế?”

“Anh… Anh chỉ là sợ em lại nhắc đến chuyện mua nhà, Niệm Đệ, chuyện nhà cửa của chúng ta, chờ em sinh con xong rồi lại đi tìm cha mẹ nói chuyện. Hiện tại trong nhà còn có bao nhiêu tiền chứ? Cũng không thể cho chúng ta thứ tốt gì, em cứ yên tâm đi, vì em và con của chúng ta, trong lòng anh vẫn luôn tính toán chuyện này.”

Hạ Thành ôm lấy bả vai của vợ, nói cho cô ta biết tính toán của mình.

Hứa Niệm Đệ vốn dĩ còn rất tức giận, nghe anh ta nói như thế cũng hết giận: “Em biết ngay anh Thành rất tài giỏi mà, anh yên tâm đi, sau này em ở nhà nhất định cũng sẽ cố gắng nịnh mẹ, không ảnh hưởng đến anh.”

“Được rồi, chờ đến khi chúng ta có thể dọn ra ngoài, cha mẹ lại tìm công việc cho hai chúng ta rồi, chúng ta còn có thể giúp đỡ nhà mẹ đẻ của em. Lúc nãy nghe em nói hiện tại nhà mẹ đẻ của em còn ở trong căn nhà kém hơn nhà của ông anh cả từ trên trời rơi xuống của anh, trong lòng anh cũng vô cùng khó chịu.”

Hạ Thành bắt đầu dùng lời ngon tiếng ngọt dỗ dành.

Mấy ngày nay anh ta cũng đã phát hiện ra, cô vợ này của anh luôn luôn nhớ thương đến nhà mẹ đẻ.

Nếu anh ta không vẽ ra viễn cảnh tươi đẹp, nói không chừng cô ta còn sẽ lén tiếp tế cho nhà mẹ đẻ nhiều hơn nữa.

Hứa Niệm Đệ không ngờ Hạ Thành còn nhớ đến chuyện giúp đỡ nhà mẹ đẻ của cô ta, lại càng cảm động hơn.

Tuy rằng cha mẹ đối xử với cô ta không tốt bằng em trai, nhưng đó cũng là cha mẹ của cô ta mà, sao cô ta có thể bỏ mặc không thèm để ý đến bọn họ được chứ.

Với lại nếu sau này cô ta ở nhà chồng bị ăn h.i.ế.p thì còn phải về tìm người nhà mẹ đẻ chống lưng nữa.

Hứa Niệm Đệ kích động ôm lấy Hạ Thành, giọng nói nghẹn ngào nói: “Anh Thành, anh đối xử tốt với em quá. Thật ra… Em cũng không phải một hai muốn người nhà mẹ đẻ em sống thật tốt, chỉ cần có thể làm cho bọn họ lo ăn lo mặc, ở một nơi khang trang chút là được rồi. Từ trước đến nay trong lòng em vẫn luôn nghĩ đến gia đình nhỏ của chúng ta đầu tiền, dù sao thì con của hai chúng ta vẫn còn nhỏ mà."

Hứa Niệm Đệ nói thế, lại bảo anh ta sờ bụng mình.

Hạ Thành thích dáng vẻ Hứa Niệm Đệ đáng thương tội nghiệp không thể rời khỏi anh ta như thế này nhất, hơn nữa cô ta còn xinh đẹp, làm gì còn bực bội khó chịu nữa chứ?

Trong lòng chỉ cảm thấy vô cùng vui vẻ!

Trong phòng sách, Hạ Chí Phi nhìn bà vợ đang không vui của mình, càng muốn thở dài nói: “Nghênh Nghênh, tôi không muốn nói với bà về chuyện ngày hôm nay nữa.”

“Ông không muốn nói, nhưng tôi muốn nói! Lão Hạ, lúc trước đã nói mọi chuyện trong nhà đều do tôi quản lý. Cho dù tôi nói với con dâu vài câu không xuôi tai, nhưng mà tôi cũng có lý do của riêng mình! Hiện tại có chuyện gì ông cũng không thèm thương lượng với tôi, đây chẳng phải là muốn làm tôi mất mặt sao? Sau này tôi còn quản lý nhà cửa kiểu gì nữa đây?”

Hiện tại Tề Nghênh Nghênh chỉ muốn cào nát cải bản mặt của ông chồng nhà mình.

“Bà đừng có làm gì thì tốt hơn, cứ coi như tôi nói chuyện không giữ lời đi. Tôi cảm thấy thằng cả và vợ thằng cả đều là hai đứa nhỏ rất tốt. Tôi sợ bà mà cứ nhúng tay vào, hai đứa nó sẽ thành kẻ thù của chúng ta mất. Bà cũng hạn chế đừng nhúng tay vào chuyện của Hạ Thành và vợ nó. Hạ Minh thì cứ để tôi lo. Chuyện hôn nhân của Hạ Vi… Tôi đã nhờ bạn tôi đi hỏi thăm rồi, xem xem có con cái nhà ai có độ tuổi phù hợp hay không, chúng ta đi xem mắt."

Thái độ của Hạ Chí Phi vô cùng kiên quyết, ông ta có một loại dự cảm, nếu cứ tiếp tục như thế, sớm muộn gì cái nhà này cũng sẽ bị vợ quậy cho tan tành.

“Ông không muốn tôi ở trong cái nhà này nữa đúng không?” Tề Nghênh Nghênh rống to với ông ta, sau đó lại khóc.

Bà ta đã bao nhiêu tuổi rồi? Chờ thêm vài năm nữa sẽ về hưu, sao ông ta lại không chừa cho bà ta chút mặt mũi nào thế.

“Chúng ta có ly hôn đâu, sao lại không cho bà ở trong nhà nữa chứ? Tôi chỉ là hi vọng bà bớt lo đến chuyện trong nhà, để cho mấy đứa nhỏ nó tự phát triển thôi. Chỉ cần bà đồng ý, tôi… tôi sẽ đi hỏi thăm xem có thể để Hạ Thành đi vào làm việc chung nhà máy với anh của nó hay không.”

Hạ Chí Phi khẽ cắn môi, bắt đầu bỏ vốn.

Tề Nghênh Nghênh vừa nghe nói có thể vào nhà máy, tuy rằng đó là nhà máy đồ hộp, công việc không tốt bằng của Hạ Thiên, nhưng mà đi làm ở nhà máy lại không mệt.

Hiện tại bà ta cũng không cầu mong điều gì khác, chỉ cần có thể làm Hạ Thành đừng ở trong nhà chơi bời lêu lỏng, có một công việc để ăn cơm là được rồi!

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.