(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chủ nhiệm Cao buổi chiều cũng luôn chú ý tới cô đồng nghiệp mới tới này, phát hiện cô không phải giả vờ giả vịt, mà chính là đang làm việc, đồng thời hiệu suất còn rất cao.
Ấn tượng đối với cô cũng càng tốt hơn, bà ấy chỉ ưa thích người nỗ lực.
Những người không nỗ lực kia, mặc dù bà ấy mặc kệ, nhưng trong lòng cũng đều nhớ kỹ.
Lúc vừa đến giờ tan việc, tất cả mọi người nhanh chóng thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi.
Lúc chủ nhiệm Cao nhìn thấy Bạch Tú Tú sắp đi, cũng quan tâm cô một câu: "Tiểu Bạch à, trong công việc có cảm thấy chỗ nào không đúng hay không? Nếu như có, nhớ phải nói với tôi, đừng tự mình ấm ức."
Bạch Tú Tú nghe vậy trong lòng có hơi bất ngờ, xem ra chủ nhiệm Cao chắc là đã biết cái gì đó?
Vậy thì quá tốt rồi.
Bạch Tú Tú vẻ mặt cảm kích: "Cảm ơn chủ nhiệm, nếu như có điều gì không đúng, cháu nhất định sẽ nói đầu tiên."
"Ừm, vậy là tốt rồi, nhanh tan làm rồi về nhà đi." Chủ nhiệm Cao lo lắng người vừa tới này lại giống như chị Trương.
Lục Phương và Lâm Yến là hai kẻ già đời, nếu như bà ấy không có cớ, cũng không dễ thuyên chuyển người ta đi.
Dù sao những năm qua hai người này ở bên ngoài không phạm sai lầm gì.
Lúc ấy chị Trương không dám nói, bây giờ nếu người mới tới không dám nói, về sau cũng sẽ biến thành như chị Trương.
Lần này bà ấy nhắc đến trước, hi vọng người mới tới này có thể có chút dũng khí.
Lúc Bạch Tú Tú đi tới cửa, quả nhiên, chồng mình đang đứng chờ ở cửa.
Phía sau, Lâm Yến đi theo Lục Phương thấy cảnh này, nhịn không được nói mấy câu với Lục Phương ở bên cạnh: "Thật đúng là tới đón kìa, như thể một mình thì sẽ mất đi vậy. Cũng không biết người mới tới này, dùng thủ đoạn gì, khiến cho chồng cô ta nghe lời như vậy."
Lục Phương vốn dĩ là bởi vì chuyện buổi trưa mà trong lòng không thoải mái, nghe thấy cô ta nói như vậy, thì càng không vui: “Đặt tâm tư vào công việc mới là nghiêm chỉnh, chị Lâm, chuyện chúng ta để cho cô ta làm việc, thật sự sẽ không bị phát hiện chứ? Trong lòng em cứ thấy nôn nao bất an. Cha mẹ em ghét nhất loại chuyện này, nếu như bị phát hiện, để bọn họ biết..."
"Sợ cái gì? Cô ta là một người mới tới còn có thể thế nào chứ? Cho dù sau này cô ta thế nào, hiện tại cô ta cũng phải đàng hoàng làm việc cho chúng ta, nếu không thì chuyện cô ta lười biếng trong công việc, truyền đến chỗ chủ nhiệm Cao, cô ta không sợ chủ nhiệm Cao tức giận à? Đến lúc đó chúng ta bị mắng, cô ta cũng không chiếm được lợi lộc gì. Yên tâm đi, chờ cô ta chuyển xong giấy chứng nhận lương thực, chị sẽ chỉ điểm cho cô ta một chút. Nếu cô ta là người có đầu óc thì sẽ biết nên làm cái gì."
Lâm Yến nói chuyện ở trước mặt Lục Phương một chút cũng không chột dạ.
Đã sớm quên mất vừa rồi nếu không có Lục Phương ở đây, cô ta đã bối rối trước chuyện đó rồi.
Lục Phương cau mày, cô ta chỉ sợ Bạch Tú Tú kia không thèm để ý hình tượng.
Chỉ tới để làm rối tung lên.
Vậy thì nguy rồi.
“Được rồi, không phải lát nữa em còn phải đi xem mắt sao? Có cần chị giúp em đến cửa hàng mua một bộ quần áo hay không?" Lâm Yến kéo Lục Phương.
Giống như một người chị gái tri kỷ.
Bạch Tú Tú đi theo chồng mình ra khỏi văn phòng tổ dân phố, hai người nói chuyện công việc với nhau, sau khi đều chắc chắn không có chuyện gì khó xử, mới nói đến chuyện khác.
Vương Thanh Hoà nắm tay Bạch Tú Tú, hai người cứ như vậy chậm rãi đi trở về.
Lúc bọn họ đến nhà họ Hạ, đã là nửa tiếng sau.
Vừa vặn gặp Hạ Chí Phi tan làm, nhìn thấy hai vợ chồng bọn họ, Hạ Chí Phi lộ ra vẻ vui mừng.
Đây mới là điều mà ông ta hi vọng nhìn thấy, con trai và con dâu, hai người vừa tan làm về, lúc không có việc về nhà ở một chút, cũng không gây thêm phiền phức cho trưởng bối.
Tốt biết bao nhiêu?
"Thanh Hoà, Tiểu Bạch, hai người các con hôm nay đi làm thấy thế nào? Nếu như cảm thấy có chỗ nào không thoả đáng thì cứ nói, có thể nói với cha một chút." Hạ Chí Phi hiếm khi muốn làm một người cha hiền.
Thái độ của Vương Thanh Hoà vẫn như cũ: "Mọi chuyện đều tốt, nhưng tối nay chúng tôi phải ngồi xe về trong huyện, phải làm giấy chứng nhận lương thực. Lát nữa, chúng tôi ăn cơm xong rồi có thể chuyển tới nhà mới trước hay không? Tôi lo lắng cho mẹ vợ một mình ở đây."
Lời này của Vương Thanh Hoà khiến cho Hạ Chí Phi không vui.
Cái gì gọi là lo lắng?
Nhà họ Hạ là nơi nguy hiểm gì hay sao?
"Thanh Hoà, chúng ta là người một nhà, mặc dù cha biết hiện tại không dễ dàng chấp nhận như vậy, nhưng chúng ta vẫn như cũ là người một nhà. Mẹ vợ con ở nhà chúng ta, con có gì không yên lòng? Là cảm thấy cha mẹ không đáng tin sao? Con cứ luôn khách khí như vậy cũng không tốt."
Hạ Chí Phi xụ mặt phê bình Vương Thanh Hoà.
Vương Thanh Hoà nghe vậy, lập tức nói lại nguyên văn lời mà hôm nay Tề Nghênh Nghênh nói với vợ mình cho ông ta nghe.
Nghe xong Hạ Chí Phi cũng thay đổi sắc mặt.
Nghênh Nghênh đang làm gì thế!
Con cũng đón trở lại rồi, làm sao bà ta còn có tâm tư bất công này?
Coi như muốn, cũng không thể nói ra khiến con đau lòng như vậy chứ!
Tiếp tục như thế, con sẽ hoàn toàn đứt mất duyên phận với bọn họ, vậy thì phải làm sao bây giờ?
Hiện tại Hạ Chí Phi rất muốn xông về hỏi một chút.
"Những chuyện này, Tú Tú không cho tôi nói với người khác biết, cô ấy nói sợ quấy rầy cuộc sống yên bình của nhà họ Hạ. Nếu như không phải ông hỏi như vậy, tôi cũng sẽ không nói. Mẹ vợ còn tốt hơn so với mẹ ruột của tôi, tuổi tác của bà đã cao, tôi thật sự không yên tâm để cho bà một mình ở lại nhà họ Hạ. Có lúc, lời nói mới là sự sát thương lớn nhất. Tôi sợ mẹ vợ đến cái tuổi này rồi, còn phải bị người khác nói những lời như xát muối vào tim."
Lời của Vương Thanh Hoà khiến cho Hạ Chí Phi lập tức nhụt chí.
Đứa nhỏ này nói đều đúng, với tình hình bây giờ trong nhà, thật sự có thể khiến người ta chịu ấm ức.
Chỉ là...
"Cứ coi như phải chuyển, tốt xấu gì cũng chờ đến ngày mai rồi chuyển? Hôm nay con cũng rất mệt mỏi rồi, vẫn là ngày mai chờ con từ trong huyện trở về đi. Hôm nay, hôm nay cha đưa bà thông gia đến nhà khách." Hạ Chí Phi thật sự không có biện pháp nào khác tốt hơn.
"Không cần, ngày mai chúng tôi ngồi xe trở về, còn phải đi làm việc. Nếu như thực sự không bắt kịp công việc thì thôi, chỉ cần có thể bắt kịp, một khắc chúng tôi cũng không muốn nghỉ ngơi thêm." Thái độ của Vương Thanh Hoà kiên quyết.
Lời này đ.â.m vào trong tâm khảm của Hạ Chí Phi.
Mấy đứa con trong nhà này, đứa nào cũng lười biếng, không đứa nào thích làm việc.
Hiện tại đột nhiên có một đứa thích làm việc như thế, Hạ Chí Phi vui vẻ không có gì không thể đồng ý được nữa.
"Vậy được, tối nay cha bảo hai đứa em trai của con, còn có em gái con cũng tới hỗ trợ. Cả nhà chúng ta thu dọn cho xong căn nhà kia, để cho hai đứa đến ở. Thật ra... Cha hi vọng các con có thể ở trong nhà lâu một chút, cha và mẹ con đều muốn hiểu con hơn một chút."
Hạ Chí Phi cảm thấy hối hận, ông ta nên tìm thấy đứa nhỏ này cách đây mấy năm rồi mới phải.
Thậm chí... Không nên xử lý chuyện của Hữu Đức nhẹ nhàng như vậy.
"Chúng tôi dăm ba ngày sẽ trở về một chuyến." Vương Thanh Hoà không nói cả đời không qua lại với nhau, dù sao anh không có ý định từ bỏ sự trợ giúp của nhà họ Hạ.
Lúc này Hạ Chí Phi mới vui vẻ: "Đúng, không có việc thì về nhà nhiều hơn."
Mỗi ngày Tề Nghênh Nghênh đều về sớm hơn so với những người khác, cho nên lúc người trong nhà đều trở về, cơm tối đã nấu xong rồi.
Nghe thấy ngoài cửa có tiếng động, Tề Nghênh Nghênh vui vẻ ra đón: "Lão Hạ...?"
Tề Nghênh Nghênh khiếp sợ nhìn thấy lão Hạ đồng thời trở về cùng con trai lớn cùng với đứa con dâu nhìn thế nào cũng thấy ngứa mắt, tim bà ta lập tức đập loạn.
"Sao mấy cha con lại trở về cùng nhau?"
Nếu bà ta nhớ không lầm, đơn vị của lão Hạ cùng với nơi làm việc của hai đứa này không tiện đường mà.
"Gặp được ở trong nội viện, Nghênh Nghênh, cơm tối xong chưa?" Hạ Chí Phi hỏi lại Tề Nghênh Nghênh.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");