(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Bạch Tú Tú tìm một cái cớ.
Để phòng ngộ nhỡ, vẫn không nên cho Lâm Yến biết quan hệ giữa Dư Thành và bọn họ tương đối tốt.
"Như vậy à." Lâm Yến có hơi thất vọng, chồng của Bạch Tú Tú dáng dấp thật là đẹp, đáng tiếc đã kết hôn rồi.
Hơn nữa nhìn hai người còn rất xứng đôi, Phương Phương tuyệt đối không được.
Còn người nhiệt tình kia...
"Người nhiệt tình này tên là gì? Đã rất lâu rồi tôi chưa từng gặp ai tốt như vậy, người như anh ấy thật đúng là hiếm thấy." Lâm Yến nhìn chằm chằm vào Dư Thành.
Trước đó Dư Thành cứ bị người nhà giục cưới, đối với loại ánh mắt này đã quá quen thuộc.
Xem xét chính là đối phương cảm thấy người khác không tệ, đại khái là muốn lưu lại phương thức liên lạc để giới thiệu đối tượng!
Dư Thành cũng nghiêm túc, sau khi anh ấy tới, cười chào hỏi: "Chào chị, tôi tên là Dư Thành."
Người này nói chuyện kiểu gì đấy?
Gọi ai là chị vậy?
Lâm Yến không vui, nhưng vì chuyện của Lục Phương, cô ta vẫn đáp lời: "Dư Thành à, năm nay cậu bao nhiêu tuổi rồi? Kết hôn chưa? Nếu như chưa kết hôn, không bằng để chị đây giới thiệu cho cậu một người nhé? Cậu đừng hiểu lầm, tôi không có ý gì khác đâu. Tôi chỉ là cảm thấy con người cậu không tệ, nếu như chưa có đối tượng, trong nhà bạn bè thân thích của tôi, không thể bỏ lỡ cậu được. Mặc kệ có được hay không, cứ gặp mặt trước cũng được."
"Cảm ơn chị gái, nhưng thật không khéo, tôi có đối tượng rồi, hơn nữa đã sắp kết hôn. Chuyện này xem ra là không thành được rồi, bây giờ tôi còn có việc, sau khi tranh thủ đi dẫn đường, còn trở về nhà người yêu tôi một chuyến. Chúng tôi phải thương lượng thời gian kết hôn một chút rồi."
Thái độ của Dư Thành phải gọi là dứt khoát.
Chủ động tới như thế, cũng lo lắng sau này Bạch Tú Tú bị bọn họ quấn lấy.
Nếu như mang đến chuyện gì phiền phức cho Bạch Tú Tú, Vương Thanh Hoà tuyệt đối sẽ ghi nhớ mối thù với anh ấy.
Lục Phương vừa nghe nói Dư Thành đã có người yêu, một người khác lại là chồng của Bạch Tú Tú, trái tim lập tức rơi xuống đáy vực.
Sao lại đều có đối tượng rồi?
"Tú Tú, bọn anh đi trước nhé? Buổi tối anh tới đón em." Vương Thanh Hoà dịu dàng nói với vợ mình một tiếng, lúc này mới rời đi theo.
Lâm Yến vừa nghe nói buổi tối Vương Thanh Hoà còn tới đón người, lập tức cũng có chút cảm giác khó chịu.
Những năm này chồng cô ta còn chưa tới đón cô ta một lần.
"Tú Tú, chồng cô đối với cô thật sự không tệ. Nhưng nhà máy của anh ấy chắc là rất xa? Sao cô nỡ để anh ấy chạy xa như vậy tới đón cô được chứ? Nếu tôi là cô tôi sẽ bảo anh ấy đi về trước." Trong lời nói của Lâm Yến có hàm ý.
Bạch Tú Tú nghe vậy cười: "Nhà máy thì xa, nhưng hai chúng tôi mới đến đây, anh ấy không yên tâm. Phải rồi chị Lâm, bây giờ chị rảnh không? Thật ra tôi có vài vấn đề trong công việc muốn hỏi chị và chị Lục. Phần công việc của tôi, hình như có rất nhiều việc đều là của người khác. Tôi thấy cũng không phải là việc người ta phải làm."
Ánh mắt Lục Phương bối rối, cộng thêm vừa rồi còn kìm nén bực bội, lập tức khó chịu mở miệng: "Cái gì mà phải làm với không phải làm? Tổ dân phố chúng ta, tất cả mọi người đều phải làm việc. Lúc bận rộn, để tiện còn đổi một ít công việc cho nhau. Trước đó chị Trương ở đây, đã đổi không ít với mọi người. Đây đều là việc mà chị ấy phải làm, cô tiếp nhận vị trí của chị ấy thì nên làm những thứ này."
Lục Phương nói rất đàng hoàng, dáng vẻ cây ngay không sợ c.h.ế.t đứng, cũng khiến cho Lâm Yến ở bên cạnh thở phào.
Vội vàng phụ họa theo: "Lục Phương nói rất đúng, tôi nói này Tiểu Bạch, bây giờ cô mới được điều tới chỗ chúng tôi, cũng không thể có loại tâm tư trốn tránh công việc này. Công việc mà chị Trương để lại, nói không chừng cũng là chủ nhiệm Cao thử thách cô đó?"
Bạch Tú Tú nhìn hai người bọn họ một xướng một họa, nói gần nói xa đều là muốn sắp xếp những công việc này cho cô, còn không cho phép làm loạn.
Thấy thế nào cũng có vấn đề.
Ban đầu cô chỉ là muốn thăm dò trước một chút, xem xét tình hình.
Lần này thì hay rồi, cũng không cần làm bước kế tiếp gì đó.
Những công việc được thêm ra này, tuyệt đối có liên quan đến bọn họ.
Cô chỉ cần xác nhận một chút khu vực hai người này phụ trách là được rồi.
Nếu như có thể gặp chị Trương kia, tìm hiểu một chút tình hình bên này, vậy thì càng tốt hơn.
Bắt cô làm thêm việc, phải ngậm quả bồ hòn này, cô cũng không thể để cho bọn họ thoải mái.
Ăn thiệt thòi là không thể nào thua thiệt.
Trong lòng Bạch Tú Tú suy nghĩ làm thế nào với chuyện này bây giờ, trên mặt cũng không có nửa điểm không vui, nhìn hai người còn đang có ý đồ tiếp tục thuyết giáo cho mình, Bạch Tú Tú bày ra vẻ mặt giật mình, cảm động hết sức: "Là tôi nhỏ mọn rồi, chị Lâm, chị Lục, tôi vừa tới chỗ này, đối với chuyện công việc còn có rất nhiều điểm chưa quen. Đến lúc đó các chị nhất định phải chỉ điểm cho tôi giống như hiện tại nhé."
Nghe cô nói như vậy, Lâm Yến càng yên tâm hơn, đây không phải chỉ là một kẻ ngu ngốc hay sao?
Nhưng như này cũng tốt, chỉ cần Bạch Tú Tú chăm chỉ, những công việc này đều giao cho cô làm.
Về sau lại xem tính cách của Bạch Tú Tú, nếu như dễ trêu, vậy thì sẽ đối xử giống như chị Trương, nếu như không dễ trêu, vậy bọn họ sẽ thu liễm một chút.
Lục Phương cũng rất hài lòng vì Bạch Tú Tú thức thời.
"Đây là điều hiển nhiên rồi, cô có cái gì không biết, liệt kê ra, để chúng tôi dạy cô là được."
"Vậy thì tốt quá, hiện tại tôi có không ít vấn đề, bây giờ chúng ta trở về nhé?" Bạch Tú Tú không kịp chờ đợi lôi kéo hai người.
Hai người không nghĩ tới Bạch Tú Tú thích làm việc như vậy, nhưng vẫn đi theo.
Trở về văn phòng, Bạch Tú Tú cầm lấy một số công việc của chị Trương.
Mặc dù hôm nay muốn để cho hai người bọn họ ăn đủ đau khổ, nhưng ngày mai chị ấy không ở đây nữa.
Đối với cuộc sống nơi này còn chưa quen, ngộ nhỡ xảy ra chuyện lệch hướng gì, khiến cho hai người bọn họ hành hạ sẽ không tốt.
Vẫn là tìm mấy công việc thỉnh giáo trước, để cho hai người họ buông lỏng cảnh giác.
Bạch Tú Tú lấy ra đều là một số tranh chấp nhỏ.
Hai người nhìn thấy Bạch Tú Tú lấy ra đều là một vài tranh chấp bình thường nhất của bà con, cũng cười: "Loại tình huống này, thì hoà giải một chút, để cho bọn họ chuyện nhỏ hóa không có, không cần phải khiến cho bọn họ nhất định phải phân ra ai đúng ai sai, để lỡ việc không nói, còn đắc tội với người khác nữa. Cô nói những chuyện liên quan ở bên cạnh cô cần chú ý? Những trường hợp này đều như vậy. Phải rồi, chị Trần này, cô tuyệt đối đừng đắc tội, chị ta rất khó chơi, mỗi ngày không phải nói người này bắt nạt chị ta, cũng là người kia ức h.i.ế.p chị ta."
Bạch Tú Tú nghe hai người nhắc đến những vấn đề trong công việc của cô một lần.
Lập tức chuẩn bị trở về làm hoà giải.
Nhìn thấy Tú Tú thích làm việc như vậy, Lâm Yến có hơi không nắm chắc, Tiểu Bạch này, chắc không phải là người xuất chúng gì?
Cứ như vậy cho đến khi tan tầm, tất cả mọi người bình an vô sự.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");