(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Người bên phải chừng khoảng ba mươi tuổi, tóc dài cột thành đuôi ngựa, có gương mặt hay cười, khi nói chuyện với người khác có vẻ vô cùng thân thiện hòa đồng: “Tôi nghe chủ nhiệm gọi cô là Tiểu Bạch, vậy tôi cũng gọi cô là Tiểu Bạch ha? Tôi là Tiểu Lâm mà chủ nhiệm nói lúc nãy đó, tên đầy đủ là Lâm Yến. Đây là Lục Phương, cô có chuyện gì thì cứ nói với chúng tôi. Lúc trước chị Trương đã được điều đến cương vị mới, đây là công việc mà chị ấy để lại. Cô vừa mới tới, còn chưa hiểu biết quá nhiều về xung quanh, nếu có tranh cãi gì đó thì cứ đến hỏi chúng tôi là được. Còn công việc thống kê đồ đạc thì vẫn cứ như bình thường, chắc là cô biết làm mà đúng không?”
Bạch Tú Tú nghe Lâm Yến giới thiệu công việc, cũng thuận tay bắt đầu kiểm tra lượng công việc mà người trước để lại, càng nhìn càng nhíu chặt mày lại.
Tuy rằng nói cô từ trong huyện chuyển đến tỉnh thành, nhưng mà tính chất công việc ở tổ dân phố vẫn chẳng khác là bao.
Đống công việc mà tiền bối để lại cho cô nhiều đến mức giống như suốt hai tháng trời người kia không làm gì vậy.
Thấy Bạch Tú Tú nhíu mày, Lâm Yến có chút lo lắng hỏi: “Sao thế? Có chuyện gì cô không biết làm sao?”
“Hả? Không có?” Bạch Tú Tú chưa nói cái gì, dự định đầu tiên là phân loại các công việc này ra trước, sau đó lại xác nhận phạm vi công việc của mỗi người ở nơi này.
Như vậy mới có thể biết rõ đống công việc chồng chất như núi này là như thế nào.
Thấy Bạch Tú Tú bắt đầu làm việc, Lâm Yến mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc trước khi chị Trương còn làm việc ở nơi này, cô ta và Lục Phương đưa không ít việc cho chị Trương làm, chị Trương là người thành thật, cũng không dám nói gì với chủ nhiệm.
Cho nên mấy năm qua bọn họ vẫn chưa bị bại lộ.
Nhưng lại không ngờ rằng chị Trương lại lén lút xin điều đi cương vị mới, chị ta đột nhiên làm như thế không ai trở tay kịp, một đống công việc chồng chất kia cũng không có ai đi làm.
Hơn nữa trong mớ công việc này có không ít đều là của cô ta và Lục Phương.
Công việc của bọn họ đã đủ nhiều rồi, hơn nữa lại sắp ăn tết, bọn họ cũng muốn nhẹ nhàng một chút, về nhà còn phụ giúp việc nhà nữa.
Càng không muốn tự đi làm những công việc khó khăn kia.
Cho nên mới có thể muốn lừa dối cho qua chuyện, dù sao thì nhân viên mới tới này còn chưa biết gì cả.
Bạch Tú Tú vừa thống kê những công việc mà cô cần phải xử lý điều giải, vừa quan sát khu vực mà cô cần phải phụ trách.
Phạm vi quản lý của tổ dân phố nơi này rất lớn, cho nên chuyện điều giải là do mỗi người quản một khu riêng biệt.
Có rất nhiều công việc đều không thuộc về phạm vi chức vụ của cô.
Nhưng mà không hiểu sao người cũ lại nhận lấy những công việc này.
Bạch Tú Tú tiếp tục sắp xếp phân loại những vấn đề khác.
Suốt buổi sáng ngày hôm nay chủ nhiệm Cao đều luôn nhìn chằm chằm vào Bạch Tú Tú, sau khi quan sát kỹ càng rồi vẫn cảm thấy khá hài lòng.
Cô gái Tiểu Bạch này chẳng hề lén lười biếng chút nào, suốt buổi sáng đều đang bận rộn làm việc.
Bà ấy cũng đi qua đó kiểm tra vài lần, phát hiện Bạch Tú Tú làm việc cũng rất có trật tự rõ ràng.
Vẫn có thể đảm nhiệm được công việc hiện tại.
Cô làm việc còn có hiệu suất hơn chị Trương.
Bà ấy cũng không biết quá rõ về tình hình của chị Trương, nhưng mà cô ta thật sự rất quái dị, chuyện của mình còn chưa làm xong đã đi làm việc giúp các đồng nghiệp khác. Hỏi cô ta có bị ăn h.i.ế.p hay không thì cô ta lại nói không có, là mình tự nguyện.
Làm cho cô ta chẳng hoàn thành được công việc nào.
Bà ấy vốn dĩ đã suy xét đến chuyện chuyển chị Trương sang vị trí khác để làm việc, không ngờ đối phương lại chủ động xin chuyển đi trước.
Như vậy cũng khá tốt.
Buổi trưa, Bạch Tú Tú tạm gác mấy công việc đã xử lý trong buổi sáng sang một bên, chuẩn bị đi ăn cơm.
Lục Phương và Lâm Yến ở bên cạnh nhìn thấy, vội vàng cản cô lại: “Tiểu Bạch, chúng ta đến nhà ăn ăn đi? Sổ lương thực của cô còn chưa được chuyển đến đúng không? Cô cứ dùng của tôi trước, chờ chuyển sổ của cô đến rồi lại trả cho tôi là được.”
“Tiểu Bạch, bảo vệ cửa nói có người nhà của cô đến tìm kìa.”
Ngoài cửa, chủ nhiệm Cao đã rời đi lại vòng trở về gọi cô.
Bạch Tú Tú nghe thế nhanh chóng từ chối hai người: “Cảm ơn, nhưng mà tôi phải đi gặp người nhà rồi, chắc trưa nay không thể đi ăn với hai người.”
Cô nói xong rồi chạy ra ngoài.
Đi đến cổng chính, cô lập tức nhìn thấy Vương Thanh Hòa và Dư Thành đã khá lâu rồi không gặp.
Nhìn thấy Bạch Tú Tú đi ra, Dư Thành còn vẫy tay với cô: “Em dâu, đã lâu không gặp.”
“Anh Dư trông càng lúc càng trẻ trung tràn đầy sức sống hơn, là vì sắp kết hôn sao?” Bạch Tú Tú cũng không ngờ rằng sẽ gặp được Dư Thành vào lúc này.
Hơn nữa chồng cô còn đi chung với Dư Thành nữa.
Nhắc đến chuyện kết hôn, Dư Thành lập tức không giấu được vẻ vui mừng trên nét mặt: “Đúng là sắp kết hôn, hôm nào tôi dẫn chị dâu đến cho cô và cô ấy làm quen với nhau. Cô ấy tốt tính lắm, với lại cũng đang đi làm ở nhà máy gần đây. Sau này nếu có dịp rảnh, chúng ta có thể gặp mặt tụ họp.”
Dư Thành đã trông hai người bọn họ đến đây từ rất lâu rồi, vốn dĩ anh ấy còn cho rằng sau khi làm người nhà họ Hạ biết được chuyện này thì sẽ đón bọn họ quay về ngay lập tức nữa.
Ai mà ngờ lại phải đợi nhiều ngày như thế bọn họ mới chịu dọn đi.
Hơn nữa còn làm việc vô cùng âm thầm khiêm tốn.
Nếu không phải anh ấy quen biết với đủ nhiều người thì cũng không biết được chuyện Vương Thanh Hòa đã được đón đến đây.
“Tú Tú, mọi chuyện ngày hôm nay có thuận lợi không? Bà ta… có kiếm chuyện gì với em không?” Vương Thanh Hòa làm lơ lời đề nghị gặp mặt tụ họp của Dư Thành, lo lắng hỏi vợ mình.
Sáng nay Tú Tú được dẫn đến nơi mới để nhận việc, trong lòng anh vẫn luôn lo lắng chuyện này.
Tất cả mọi chuyện bên phía anh đều còn coi như khá thuận lợi, ông cha ruột Hạ Chí Phi này chỉ để ý con cái có giỏi giang hay không, có làm ông ta mất mặt hay không.
Hôm nay anh cố ý nhắc đến chuyện anh đang học đông y, hi vọng có thể tiếp tục đi học tiếp.
Tuy rằng chuyện này rất phiền, nhưng Hạ Chí Phi vẫn đồng ý.
So với Hạ Chí Phi thì anh lại càng lo lắng về thái độ của Tề Nghênh Nghênh hơn.
Ngay từ đầu khi mang anh về bà ta đã thể hiện rõ rằng mình có càng nhiều mục đích hơn, cũng luôn tỏ ra rất chướng mắt và ghét Tú Tú.
Làm anh không thể nào yên tâm được.
Bạch Tú Tú đối diện với ánh mắt lo lắng của anh, cười cười nói: “Ngoại trừ việc nói vài câu chọc cho người ta buồn nôn ra thì bà ta còn có thể làm được cái gì nữa chứ? Anh đừng sợ, nhà họ Vương như thế mà em còn sống được, không lẽ em còn sợ bà ta sao?”
Dư Thành nghe hai người nói thế cũng hiểu được: “Không thể nào? Nhà bọn họ có ba đứa con vô dụng như thế rồi mà còn không hài lòng về hai người nữa hả? Bọn họ không tự xét lại chính mình sao?”
Dư Thành thật sự không thể nào hiểu nỗi mạch suy nghĩ của người nhà họ Hạ.
Dựa theo suy nghĩ của anh ấy, Vương Thanh Hòa thật sự tốt hơn ba đứa con khác trong nhà họ Hạ rất nhiều.
“Đi thôi, đi thôi, đi thôi, tôi dẫn hai người đi đến tiệm cơm quốc doanh ăn một bữa trước đã, chờ đến khi ăn cơm chúng ta lại nói chuyện với nhau nhiều hơn. Đúng rồi, hai người nhớ phải chuyển sổ lương thực đến đây đó. Còn nữa, tuy rằng nhà họ Hạ không thiếu tiền, hai người nhớ phải giữ kỹ tiền của mình đó. Tiền bạc và lương thực phải giữ trong tay mình mới có thể yên tâm được. Hai người còn có hai đứa con nữa đó.”
Dư Thành dặn dò hai người, tuy rằng những việc này hai người bọn họ đều rất rõ ràng.
Nhưng mà làm bạn bè, anh ấy vẫn nên giúp đỡ một chút.
“Chúng tôi sẽ để ý, anh Dư, lần này anh đến tìm tôi, trùng hợp chúng tôi cũng có chuyện muốn tìm anh thương lượng. Chuyện nhà thì sau này lại nói, chúng ta nói chuyện quan trọng…”
Vương Thanh Hòa không nói tiếp nữa, nhưng Dư Thành cũng đã hiểu.
Chuyện anh ấy quan tâm nhất cũng chính là chuyện dược liệu sau này!
Nếm được ngon ngọt lớn như thế, anh ấy không muốn bỏ lỡ chuyện tốt này.
“Đi, đi ăn cơm thôi.” Dư Thành vội vã dẫn bọn họ đi ăn cơm rồi bàn bạc chuyện này.
Trên đường đi, Bạch Tú Tú nói lại cho Vương Thanh Hòa nghe chuyện sáng ngày hôm nay, lại nói cho anh biết ý của chủ nhiệm Cao.
Nghe nói Tề Nghênh Nghênh cố ý khó xử vợ của mình, Vương Thanh Hòa nhíu mày lại.
Sau đó lại nghe được cách trả lời của vợ, cũng nhịn không được bật cười.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");