Trọng Sinh Trở Về Trước Ngày Nữ Chính Gian Xảo Gả Vào Nhà

Chương 30




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Triệu Thúy Hoa nghĩ đến sau này có một ngày cô ta cũng sẽ thành vợ của công nhân, lập tức nhịn không được muốn cười.

Hai người vốn dĩ không có gì để nói, phỏng đoán của Triệu Thúy Hoa bị Bạch Tú Tú phủ định thì cũng không nhắc lại nữa.

Chờ Triệu Thúy Hoa đi ra ngoài, Bạch Tú Tú lại cầm bánh bao ra.

Bánh bao này nhân rất nhiều, cắn một cái thơm phức làm người ta lại càng thèm ăn hơn.

Nhưng mà cô chỉ ăn một cái.

Đã lâu lắm rồi không được ăn bánh bao thịt, phải chờ hai đứa con và Vương Thanh Hòa cùng nhau về ăn mới được.

Phải có một chút cảm giác nghi thức!

Buổi tối, cả gia đình mới từ ngoài ruộng đi về.

Bọn họ còn chưa về nhà thì cũng đã nghe tin bà già Triệu Quế Phân bị heo rừng đạp.

Buổi tối lúc quay về, cả gia đình đều đi vào phòng lớn.

Triệu Quế Phân vừa nhìn thấy mấy đứa con trai và chồng mình đã về, trực tiếp khóc to than thở: “Sao số của tôi lại khổ thế này! Năm đứa con trai đứa nào cũng cưới vợ, vậy mà sao lại bắt một bà già như tôi phải lên núi chứ! Mấy đứa con dâu cũng không thèm ngó ngàng gì đến tôi, sau này tôi còn có thể trông cậy vào ai nữa đây!”

Giọng của Triệu Quế Phân vốn dĩ có phần khàn khàn, bà ta khóc lên lại càng làm cho người ta bực bội muốn chết.

Vương Thủ Thành xụ mặt già xuống nói: “Vợ thằng cả, những người khác thì cũng thôi. Cô là con dâu trưởng, sao lại cũng không biết quan tâm mẹ?”

“Cha, cha dựa vào đâu nói ra những lời này chứ? Tôi vốn dĩ là bệnh nhân, chú Trương cũng đã nói nếu tôi không nghĩ ngơi tĩnh dưỡng cẩn thận thì sẽ mất mạng. Hôm nay tôi đi vào trong huyện gọi điện thoại cho mẹ tôi, mẹ tôi còn nói lo lắng cho tôi, muốn quay về thăm tôi nữa đó. Nếu tôi chăm sóc cho mẹ rồi lại xảy ra chuyện gì, sau này trong thôn sẽ đánh giá nhà chúng ta như thế nào? Tôi chỉ là muốn tốt cho gia đình mình thôi.”

Bạch Tú Tú nói có vẻ vô cùng đúng lý hợp tình.

Làm Triệu Quế Phân giận đến mức muốn bò dậy đánh nhau với Bạch Tú Tú một trận.

“Cha, Tú Tú cũng là vì muốn tốt cho mọi người mà thôi.” Trước khi Vương Thủ Thành kịp chất vấn cô thì Vương Thanh Hòa đã giành mở miệng nói trước.

Lời này coi như chặn họng Vương Thủ Thành.

Nhưng mà nghĩ đến tay nghề đi săn của con trai cả, ông ta lại nhịn.

Chuyện gì cũng phải chờ qua mùa đông rồi lại nói!

Hiện tại đang là giai đoạn quan trọng nhất trong nhà.

“Vậy vợ thằng cả coi như bỏ qua, bắt đầu từ ngày mai, mấy người khác thay phiên đến chăm sóc mẹ, không được phép viện cớ! Tối hôm nay ai nấu cơm?” Vương Thủ Thành đã có chút bực bội hỏi.

Nguyên nhân lớn nhất khiến ông ta bực bội như thế là bởi vì tối nay về đến nhà lại không thấy chén cơm nóng hổi nào!

Ông ta đã sống gần hết đời rồi, làm gì có bao giờ gặp được chuyện đi kiếm công điểm về nhà rồi lại không có cơm ăn chứ?

Cho dù là mấy năm nạn đói thì trong nhà cũng đều sẽ cố ý chừa một phần đồ ăn riêng cho ông ta!

“Tôi đã gọi vợ thằng năm rồi, hiện tại nó còn chưa chịu lăn về nhà nữa.” Triệu Quế Phân nhắc đến Chu Kiều Kiều là lại cảm thấy cực kỳ bực bội.

Nói Tào Tháo là Tào Tháo đến ngay, Chu Kiều Kiều vừa mới đi về nhà đã nghe được tiếng mẹ chồng hùng hùng hổ hổ.

Trong lòng cô ta cực kỳ bực bội, nhưng mà trên mặt lại không lộ ra, cô ta cười vui vẻ mở miệng nói: “Mẹ, con về rồi. Hôm nay con về nhà mẹ đẻ lấy ít thuốc dán giảm đau về cho mẹ. Đúng rồi, mẹ con còn nói ngày mai sẽ đến thăm mẹ đó. Nói là phải g.i.ế.c một con gà cho mẹ bồi bổ.”

Triệu Quế Phân vừa nghe thấy lời này, sắc mặt lập tức thay đổi: “Thật sao? Cái con bé này, con vì chuyện này mà cố ý chạy về nhà sao?”

“Đúng vậy, mẹ đau như thế, con nhìn cũng cảm thấy đau lòng. Đúng rồi mẹ, con đi nấu cơm ngay.” Chu Kiều Kiều nói xong lập tức đi ra ngoài.

“Không cần, vợ thằng hai, con đi làm.”

Triệu Quế Phân lập tức thay đổi sắc mặt, chỉa mũi nhọn về phía Lưu Tiểu Nga.

Người nhà mẹ đẻ của vợ thằng năm đúng là quá biết điều! Đó là một con gà đó, thời buổi này làm gì có nhà nào có thể tùy tùy tiện tiện tặng một con gà cho người khác chứ?

Nghĩ đến chuyện ngày mai sẽ được ăn, lúc Triệu Quế Phân nhìn về phía Chu Kiều Kiều, vẻ mặt còn lộ ra một chút vẻ hiền từ.

Chu Kiều Kiều nghĩ đến những lời mẹ nói lúc cô ta chạy về nhà khóc lóc kể lể là lại cảm thấy ấm ức tủi thân.

Mẹ ruột còn bảo cô ta phải lấy lòng bà mẹ chồng độc ác nham hiểm Triệu Quế Phân này! Còn nói cái gì mà lấy lòng Triệu Quế Phân rồi, lúc phân gia mới có thể được chia của nhiều hơn một chút. Hơn nữa lúc cô ta làm việc, Triệu Quế Phân giúp cô ta, cô ta có thể bớt việc rất nhiều chứ.

Nói trắng ra là còn chẳng phải là không muốn quan tâm đến cô ta sao?

Chu Kiều Kiều chưa bao giờ cảm thấy tủi thân như bây giờ, trên đời này đã không còn ai đồng lòng với cô ta nữa rồi!

Cô ta nhất định phải làm cho chồng mình trở thành công nhân, nhất định phải ăn sung mặc sướng!

Nghĩ đến đây, Chu Kiều Kiều lại nhịn không được nhìn về phía Bạch Tú Tú đang dựa vào người Vương Thanh Hòa hóng chuyện, trong lòng lại càng hụt hẫng.

Dựa vào cái gì chứ? Đều là con dâu như nhau, sao Bạch Tú Tú lại có thể không cần vào núi, không cần làm cái gì hết chứ?

Chỉ bởi vì cô gả cho người tốt thôi sao?

Sao cô không đi c.h.ế.t đi? Nếu Bạch Tú Tú c.h.ế.t đi thì tốt biết bao nhiêu.

Chu Kiều Kiều chưa bao giờ mong đợi một người gặp chuyện ngoài ý muốn c.h.ế.t đi như bây giờ! Cô ta nghĩ đến vận may của mình, trong lòng lại dâng lên một chút vui vẻ.

Có lẽ…

“Vợ thằng hai, đừng ngẩn ra đó, mau đi nấu cơm đi!” Triệu Quế Phân thúc giục Lưu Tiểu Nga đang trợn mắt há hốc mồm.

Cuối cùng, Lưu Tiểu Nga xụ mặt, khập khiễng đi ra ngoài.

Bạch Tú Tú nhìn cảnh này, khóe môi hơi cong lên.

Vận may của Chu Kiều Kiều được tích lũy dần bằng cách dựa vào xui xẻo của người khác.

Hơn nữa kiếp trước Chu Kiều Kiều cũng gặp được rất nhiều thời khắc nguy hiểm, chỉ là cả gia đình này đều bám vào cô ta, trông chờ cô ta dẫn dắt cả gia đình cùng nhau sống sung sướng, cho nên mới đồng tâm hiệp lực với cô ta, lúc này mới có thể vượt qua nguy hiểm cho cô ta.

Hiện tại Chu Kiều Kiều mới sang đây ở được mấy ngày mà đã đắc tội với không ít người.

Cấp dưới trung thành nhất kiếp trước của cô ta là Lưu Tiểu Nga, hiện tại đại khái trong lòng đang nghĩ phải làm thế nào mới có thể bóp c.h.ế.t cô ta.

Đối đầu với Chu Kiều Kiều sẽ xui xẻo, vậy thì, không đối đầu trực diện là được rồi, đúng không?

Bạch Tú Tú vô cùng vui vẻ, cô vốn dĩ không phải người tốt bụng gì, kiếp trước không thích lo chuyện bao đồng, chỉ muốn sống cuộc sống của mình. Hiện tại Chu Kiều Kiều lại chắn trước mặt, cô không thể sống yên được nữa.

Vậy cách tốt nhất đương nhiên là phải dời cái người đang chặn trước mặt mình đi!

Được rồi, đừng có đứng trước mặt tôi chướng mắt nữa, biến hết đi!” Triệu Quế Phân đang khó chịu, nhìn thấy những người khác đều không nói cái gì, lập tức không muốn nhìn thấy bọn họ nữa.

Bạch Tú Tú vừa nghe bà ta đuổi mình đi, nhanh chóng lôi chồng và hai đứa con về phòng ngay.

Về phòng, Vương Thanh Hòa thành thạo pha nước mật ong cho Bạch Tú Tú và hai đứa nhỏ, Bạch Tú Tú thì lại lấy mấy thứ cô vào huyện mua được ngày hôm nay ra: “Mau lại đây.”

Vương Thanh Hòa đưa nước mật ong cho cô, lại khiêng bàn nhỏ trong phòng lên.

Bạch Tú Tú ôm hai đứa nhỏ lên giường đất.

Cô tìm một tờ giấy dầu sạch sẽ, sau đó mới lấy bánh bao ra: “Hôm nay trời lạnh, bánh bao thịt không còn nóng hổi nữa, nhưng mà may là không bị cứng, mau ăn đi.”

Cô lấy toàn bộ mười chín cái bánh bao ra.

“Mẹ, hôm nay ăn tết sao?” Nguyệt Nguyệt nhìn núi bánh bao trước mặt, sợ đến ngây người. Đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm vào bánh bao, không dời đi được nữa.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.