(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Hả? Cái... có ý gì?” Tại sao hai vợ chồng thằng cả lại nhanh mồm nhanh miệng như vậy? Sao bọn chúng không sặc cơm mà c.h.ế.t đi?
“Có ý gì hả? Ông đừng có giả ngu với tôi, tôi nói ông biết, thằng cả nhà ông đã nói hết với tôi rồi. Nhà mấy người không phải người thân ruột thịt của nó, cha mẹ ruột của thằng bé cũng đã tìm được thằng bé rồi, là nhà họ Vương mấy người bắt cóc con trai nhà người ta, ỷ vào chuyện em trai nhà đó cũng dính vào chuyện này nên may mắn không bị truy cứu, mấy người mới có thể nghênh ngang về thôn như thế này. Nhưng nhà người ta là nhà người ta, thôn chúng ta là thôn chúng ta. Loại người xấu xa như ông, bắt cóc con người ta lại còn khắc nghiệt với thằng bé, bây giờ hộ khẩu của mấy người cũng đã chuyển lên huyện rồi, đã là người của huyện thành, có ăn thì cũng phải ăn thức ăn của huyện thành. Thôn này vẫn cho người dân vào núi săn thú, nhà ai bắt mấy con thỏ tôi cũng cho qua, chỉ có nhà mấy người là không được. Sau này nếu mấy người có về thôn thì tôi cũng cấm mấy người lên núi săn thú lớn. Con dê núi này cũng thuộc quyền sở hữu của cả thôn. Còn nữa, sau này muốn về phải tới thông báo với đại đội một tiếng, tôi không yên tâm với thứ người có tiền án như ông.”
Thái độ lạnh nhạt của Trần Tráng Thực khiến cho Vương Thủ Thành choáng váng, chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao Trần Tráng Thực lại giúp đỡ thằng cả như vậy?
“Mọi người đừng đứng ngơ ngác ở đó nữa, mau đem con dê núi này đi, tối nay đại đội hầm canh dê, cả thôn đều có phần. Về phần mấy người, có thể tới húp một ít canh.” Trần Tráng Thực trợn mắt há mồm nhìn cả nhà họ Vương.
“Dựa vào đâu chứ!” Chu Kiều Kiều không thể nào chấp nhận được, cô ta vất vả lắm mới bắt được, sao có thể để người khác lấy đi như vậy?
“Nếu nhà tôi không được thì dựa vào đâu mà mấy người lại được? Tôi muốn đến công xã tố cáo mấy người!” Chu Kiều Kiều thở gấp.
“Cô đi đi, công xã vốn dĩ không cho phép thôn dân tự ý săn bắt thú lớn. Thứ này vốn thuộc về thôn chúng ta, thậm chí là của cả ba thôn.” Trần Tráng Thực lạnh mặt đáp.
Ông ấy làm đội trưởng cũng xem như tương đối khoan dung, lo nghĩ cho mọi người, có nhiều chuyện ông ấy không hề báo cáo lên trên, nhưng với đám người nhà họ Vương này, sau này ông ấy sẽ không để bọn họ chiếm một chút của hời nào nữa.
Những người khác nghe thấy chuyện nhà họ Vương thì càng không do dự đoạt lấy con dê núi, đến lúc mọi người rời đi thì dê núi cũng không còn, nhà họ Vương trở về dáng vẻ tĩnh mịch.
Chu Kiều Kiều từng tuổi này, đây là lần đầu tiên chịu thiệt như thế, cô ta tức giận mắng mỏ: “Mấy người cứ chắp tay dâng đồ vật trong nhà cho người ngoài như vậy sao? Nhà họ Vương mấy người chẳng có lấy một người có tiền đồ? Một con dê núi to như vậy!”
“Cô còn có mặt mũi kêu gào hả? Nếu không phải tại cô một hai muốn khoe khoang, nói cái gì mà muốn cho mọi người đều biết nhà ta sống rất thoải mái thì chuyện có thành ra thế này không?” Vương Thủ Thành càng nhìn con dâu càng tức giận.
Chu Kiều Kiều nghe vậy thì trầm mặc, thật ra chỉ là vì một thứ cảm giác chợt lóe lên trong đầu cô ta mà thôi.
Cứ như vận mệnh an bài, chỉ cần mọi người đều nói nhà họ Vương tốt thì cuộc sống của cô ta sẽ tốt lên, chỉ cần mọi người nói cô ta may mắn thì cô ta sẽ càng thêm may mắn, nhưng cô ta không thể nói ra chuyện này, có nói cũng chẳng ai tin.
“Được rồi, vào nhà đi, vợ thằng hai, đi hầm hai con thỏ kia, tốt xấu gì cũng có một chút thịt.”
Cả nhà mặt mày xám như tro tàn, Vương Thủ Thành lại nhớ thương hai vợ chồng thằng cả, trong lòng vô cùng hụt hẫng.
Hai vợ chồng thằng cả tới tỉnh thành rồi liệu có thể sống yên lành sao? Nhà người ta có bối cảnh như thế nào? Bọn nó xứng sao? Đến lúc đó thằng cả bị cha mẹ ruột ghét bỏ, vội vã trở về đây là tốt nhất!
Lúc này trên tỉnh thành, trong đại viện, Tề Nghênh Nghênh đen mặt ngồi trước bàn ăn nhà họ Hạ, nhìn thông gia vừa tìm tới cửa.
Cha mẹ và em trai của Hứa Niệm Đệ ngồi cạnh bàn ăn, mặt sưng mày xỉa với mâm cơm của nhà họ Hạ.
“Tôi nói này ông bà thông gia, Niệm Đệ nhà tôi vẫn nói điều kiện nhà mấy người rất tốt, bây giờ chỉ ăn mấy món như vậy sao? Tốt xấu gì thì đây cũng là lần đầu tiên nhà chúng tôi tới thăm, trên bàn này ngoài một đĩa thịt kho tàu thì không còn một món mặn nào khác à? Rõ ràng là nhà mấy người không để nhà chúng tôi vào mắt!”
Người vừa nói chuyện chính là mẹ của Hứa Niệm Đệ, hẳn là Hứa Niệm Đệ thừa kế vẻ ngoài của bà ta, chỉ cần nhìn mặt là biết.
Có lẽ là do mấy năm nay làm việc vất vả nên gương mặt in hằn vẻ tang thương.
Trương Vân Chi bất mãn với lễ nghĩa của nhà họ Hạ, trong lòng tính toán làm sao để đòi được nhiều lợi ích hơn.
Nhà họ Hạ đã đưa tám trăm đồng nhưng giấy chứng nhận công tác còn chưa đưa cho con trai nhà bọn họ đâu.
Hiện giờ trong bụng Niệm Đệ đã có đứa nhỏ, đây là cháu đích tôn nhà họ Hạ, bọn họ còn dám không nghe lời sao? Trong lòng Trương Vân Chi không ngừng tính toán.
Tề Nghênh Nghênh ngồi đối diện hai vợ chồng nhà họ Hứa đã sắp không nhịn được nữa.
Cả nhà này tới tay không còn chưa tính, bây giờ lại dám kén cá chọn canh! Ngày hôm qua còn bảo Hứa Niệm Đệ nhắc nhở bọn họ mau chóng lo cho xong chuyện công tác của em trai cô ta, còn phải để ý tìm đối tượng cho nó. Nhà họ Hạ bọn họ vẫn cần mặt mũi chứ!
Nếu giúp đỡ đứa em trai không có tiền đồ của Hứa Niệm Đệ tìm đối tượng thì sau này bọn họ có còn chỗ đứng ở đại viện này không? Lão Hạ có còn cần công việc hiện tại không? Bà ta có cần công tác nữa không? Tề Nghênh Nghênh cảm thấy cả nhà này thật sự quá đáng.
“Niệm Đệ còn chưa qua cửa đâu, hai nhà chúng ta còn chưa phải là thông gia, mấy người đừng cứ kêu ca như thế.” Tề Nghênh Nghênh làm lơ ánh mắt cầu xin của con trai, kiên định với suy nghĩ chuyện này không thể chiều con trai, cả nhà này đúng là lòng tham không đáy.
Nó không biết tìm công tác cho em trai của Hứa Niệm Em khó khăn thế nào sao, bọn họ còn ghét bỏ công việc làm bảo vệ gác cổng. Công việc như vậy không phải ai muốn cũng có đâu! Nếu tiếp tục hòa nhã với bọn họ thì e là nhà đó không chỉ đòi công tác, đòi tìm vợ mà chắc còn muốn đuổi cả nhà họ Hạ ra ngoài mất!
Trương Vân Chi sửng sốt, không ngờ thái độ của đối phương lại kém như vậy, cái gì mà không phải người một nhà?
“Trong bụng con gái tôi đã có con cháu nhà mấy người, sao lại nói không phải người một nhà? Mấy người muốn ăn quỵt đúng không? Tôi nói cho mấy người biết, muốn giũ bỏ nhà tôi không dễ như vậy đâu. Mấy người không nhận mối hôn sự này thì chính là ức h.i.ế.p con gái nhà tôi, là phường lưu manh chơi qua đường! Tôi chắc chắn sẽ báo án bắt con trai nhà mấy người lại.”
Hứa Chí Cao vỗ bàn đứng lên, la hét nhìn người nhà họ Hạ.
“Cha... Dì Tề không có ý đó đâu. Cha, cha, con và anh Thành thật lòng yêu nhau, nếu không thể gả cho anh ấy thì đời này con không lấy chồng, cha mẹ đuổi con đi cũng được, muốn làm thế nào cũng được, cùng lắm thì con c.h.ế.t cho xong việc.”
Hứa Niệm Đệ tủi thân mở miệng, cô ta vừa lên tiếng thì Trương Vân Chi đã muốn mở miệng mắng con gái một câu, tại sao lại chẳng có tiền đồ như vậy?
Sao lại không đòi thêm tiền của nhà họ Hạ? Chỉ là bà ta còn chưa kịp chửi người thì bà ta đã được mở mang đầu óc.
Hạ Thành vốn dĩ đã không vui với chuyện cha vợ tương lai vỗ ghế đập bàn, đây là nhà anh ta, nhà họ Hứa cũng đã đòi hỏi không ít thứ rồi. Anh ta cũng đã giúp đỡ nhà vợ tương lai nhiều như vậy, ông ta còn muốn thế nào nữa? Chỉ là anh ta chưa kịp tức giận thì đã bị mấy lời của Hứa Niệm Đệ làm cho mềm lòng, cảm động không thôi.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");