(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chỉ là ông ấy còn chưa kịp lên tiếng thì bà Ngụy vốn đang trò chuyện vui vẻ với Trần Kim Hoa trực tiếp quyết định: “Đúng vậy, Thanh Hòa nói rất đúng, vất vả lắm mới tụ tập một lần, ở lại đây ăn cơm đi. Chị đi nấu cơm đây, để xem chiều nay có kịp nấu một nồi lẩu dê núi không, chúng ta phải ăn một bữa thật ngon mới được. Hai người đi tắm rửa nghỉ ngơi, trò chuyện một lúc đi, chị đi nấu cơm đây.”
Bà Ngụy nấu cơm rất nhanh, hương vị cũng rất ngon, bà ấy vừa nói vừa chuẩn bị nấu ăn, Trần Kim Hoa thấy thế thì trắng mắt liếc chồng mình: “Chị Ngụy đã nhiệt tình như thế mà sao anh còn đứng đực ở đây? Mau đi rửa tay đi, quan hệ hai nhà tốt như vậy, anh còn khách sáo cái gì?”
Sau này có thứ gì tốt lại đưa đến chỗ Tú Tú cùng Thanh Hòa, khách sáo như vậy có khác gì người ngoài đâu? Không thể phụ lòng tốt của hai đứa nhỏ này được.
Trần Tráng Thực thấy vợ mình cái gì cũng không nghĩ mà đã đồng ý thẳng thừng như vậy, thật sự cảm thấy bất đắc dĩ.
Lúc về nhà, vợ mà nhìn thấy số thịt kia chắc chắn sẽ mắng ông ấy một trận, nhưng bây giờ ông ấy lại không tiện mở miệng nói, sau này nghĩ cách trả lại cho hai đứa nhỏ này vậy.
Trần Tráng Thực yên lặng đi rửa tay.
Vương Thanh Hòa vừa nhóm củi xong cũng phải đi rửa tay sạch sẽ.
Vì phải hầm canh dê nên bữa trưa phải chuẩn bị khá lâu, phải hai tiếng đồng hồ sau mới có cơm ăn.
Trong lúc đó, bà Ngụy cùng Trần Kim Hoa ở trong phòng bếp, kéo cả Bạch Tú Tú tới cùng trò chuyện.
Nói là ba người nhưng thật ra là Bạch Tú Tú nghe mẹ và thím Kim Hoa nói chuyện.
Hai người bọn họ người này còn biết cách ăn nói hơn người kia, tam quan lại đống nhất, quả thật là hận không thể nói hết mọi chuyện trên đời.
Mãi cho đến khi canh chín, bà Ngụy còn cảm thấy bản thân chưa nói đủ nhưng cũng chỉ đành chép miệng: “Em gái à, chúng ta đi ăn cơm trước đi, ăn xong rồi nói tiếp. Sau này nếu em không bận gì thì cứ tới đây chơi, hai người chúng ta cùng trò chuyện.”
“Được.” Trần Kim Hoa cũng rất vui vẻ.
Lúc ở nhà con cái cũng không thích nói chuyện với bà ấy, sợ bà ấy lải nha lải nhải, ngại bà ấy nói chuyện nhà người này người nọ, tuy chồng bà ấy không dám làm như vậy nhưng cũng thường hay trốn tránh, rõ ràng là không muốn nói nhiều với bà ấy, bây giờ vất vả lắm mới gặp được bà Ngụy.
Bàn ghế dọn xong, mọi người đều ngồi xuống.
Quanh nhà đều là mùi thơm của canh dê núi, ăn kèm với cơm thật sự là rất ngon.
Vài người cũng chưa lại nói chuyện phiếm, chạy nhanh đều bắt đầu ăn cơm ăn canh.
Ăn cơm xong, Vương Thanh Hòa lấy chiếc xe đạp mượn của Tiểu Trương ra: “Chú Trần, thím Kim Hoa, đây là xe đạp của bạn cháu, hai người đạp về trước, ngày mai cháu và Tú Tú ngồi xe về thôn lấy về sau.”
“Lần này thật là phiền cháu.” Trần Kim Hoa ăn no rồi thì càng cảm thấy cả gia đình này rất thuận mắt.
Quả nhiên bà ấy không nhìn lầm, hai đứa nhỏ này đều ngoan ngoãn, biết báo đáp ân tình.
Chờ bọn họ đi rồi, bà Ngụy nhìn đống thịt dê núi, lại cảm thấy khó xử.
“Tuy nhà ta có nhiều thịt như vậy là một chuyện tốt nhưng nếu phải lên tỉnh thành thì làm sao mà mang mấy thứ này đi? Nếu mang tới đó còn không phải hời cho đám người lòng dạ đen tối bên kia ăn ké sao?” Lúc này bà Ngụy lại cảm thấy căn nhà nhỏ này tự do hơn nhiều.
Cha mẹ ruột của con rể không yêu thương con rể, một nhà như vậy lại khiến cho bọn họ phải dọn đến một nơi xa lạ...
“Không sao đâu mẹ, tới đó con sẽ xử lý. Mẹ yên tâm đi, chúng ta tới đó cũng sẽ ở riêng mà thôi, cái gì cũng không cho bọn họ hưởng ké, đúng rồi mẹ, ngày mai chúng ta hầm chút sườn dê đi?” Lúc này Bạch Tú Tú đã nghĩ xong thực đơn cho ngày mai.
Thấy vẻ mặt tự tin của con gái mình, bà Ngụy cũng thấy bất đắc dĩ.
Đứa nhỏ này chắc chắn là sợ bà ấy buồn bực nên mới nói như vậy cho bà ấy yên tâm.
“Được, nghe con, tối nay mẹ hầm luôn, sáng mai chỉ cần hâm nóng lại là được. Thật ra... lúc lên tỉnh thành, các con trời xa đất lạ, nhà kia cũng có chút bản lĩnh, cho họ hưởng ké một ít cũng được, chỉ là đừng để gặp rắc rối vì tàng trữ mấy thứ này. Mẹ chỉ là nói vậy thôi, sao có thể không cho họ ăn chứ, tốt xấu gì thì... cũng là cha mẹ ruột của Thanh Hòa, con cũng không cần phải nghĩ về vấn đề này nữa.”
Bà Ngụy trấn an khuê con gái, miễn cho vì chuyện này mà nhọc lòng.
Bạch Tú Tú nghe vậy thì dở khóc dở cười, mẹ còn chưa biết chuyện cô có không gian, chỉ cần ném vào không gian là được.
Chỉ là nếu để mẹ cô biết chuyện thì cũng sẽ làm hại bà ấy sống trong lo âu.
Từ sau khi chồng cô biết được chuyện này đã trở nên vô cùng cẩn thận, mẹ đã từng tuổi này rồi, không nên khiến bà ấy lo lắng vì những chuyện như vậy.
Bạch Tú Tú nghĩ vậy thì nói qua loa cho qua chuyện: “Mẹ, mấy việc này cứ để Thanh Hòa quyết định. Ngày mai chúng con về thôn, mẹ có muốn đi cùng không?”
Hôm nay bọn họ đạp xe về, ngày mai chỉ có thể ngồi xe, mẹ đi theo bọn họ cũng vừa hay.
Hôm nay bà Ngụy nói chuyện phiếm với Trần Kim Hoa, quả thật là cũng nhớ thôn xưa, bây giờ nghe con gái nói vậy, bà ấy quyết định về thôn một lần: “Hẳn là phải về thăm viếng, tới tối chúng ta sẽ về sao.”
Bà Ngụy nói xong lại không nhịn được thở dài: “Năm đó gả hai chị em con đi rồi thì mẹ cũng bán căn nhà của chúng ta để lấy đổi lấy tiền, nghĩ là sẽ cho hai đứa nhiều của cải hơn một chút, sau này đến nhà chồng cũng được sống yên lành. Thật không ngờ nhà họ Vương kia lại là thứ lòng lang dạ sói. Nếu biết như vậy thì năm đó đã giữ lại, bây giờ cũng có chỗ cho con và con rể ở tạm.”
Lúc bà Ngụy biết nhà chồng của con mình chẳng phải thứ tốt đẹp gì thì rất hối hận, nhưng hối hận cũng đã muộn, là bà ấy đã suy nghĩ quá nông cạn.
Mấy năm nay bà ấy cũng thường xuyên nghe con gái lớn nhắc tới chuyện này.
Bạch Tú Tú nghe bà ấy nói thế thì vội vàng trấn an: “Mẹ, chuyện này có liên quan gì đến mẹ đâu? Nếu là không phải mẹ để lại tiền cho bọn con thì cuộc sống của bọn con chắc chắn sẽ khó khăn hơn rất nhiều. Mẹ nghĩ cho con như vậy là đủ rồi, dù đám người kia có ghê tởm cỡ nào thì cuộc sống của con và Thanh Hòa cũng không đến mức quá tồi.”
Nói tới chuyện đời trước, cô thật không hiểm tại sao thím năm lại nham hiểm độc ác như vậy.
Khi cô còn sống, lúc nào Vương Thanh Hòa cũng không muốn để cô chịu ấm ức, trước giờ vẫn luôn đứng về phía cô. Về mặt kinh tế, đã có mẹ và chị gái tiếp tế, cô thật sự rất may mắn.
“Con đó, nói chuyện gì đó giải sầu cho mẹ đi.” Bà Ngụy bất đắc dĩ cười cười.
Nghĩ đến cảnh trước đây con gái và con rể đi làm đều không yên tâm để hai đứa nhỏ ở nhà một mình, chỉ có thể mỗi người mang theo một đứa, sống khép nép cẩn thận là bà ấy lại thấy chua xót.
Vương Thanh Hòa tiễn hai vợ chồng nhà họ Trần xong thì quay về nhà, vừa bước vào đã thấy mẹ vợ đang nói chuyện với vợ mình, hai đứa nhỏ cũng đã đi ngủ, anh bắt đầu nấu nước rửa chén.
“Đứa nhỏ này, vừa về đã làm việc sao? Để đó cho mẹ, lát nữa mẹ còn phải hầm canh sườn dê.” Bà Ngụy vừa thấy con rể muốn làm việc thì lập tức lên tiếng ngăn cản.
“Tú Tú, con và Thanh Hòa nghỉ ngơi một lúc đi, gần đây đã bận rộn lắm rồi, vất vả lắm mới nghỉ được một chút, phải tranh thủ nghỉ ngơi nhiều hơn, còn phải làm việc nữa đấy.” Bà Ngụy đẩy hai vợ chồng về phòng, bản thân lại bắt tay dọn dẹp.
“Tú Tú, ngày mai chúng ta về nhà rồi thì mang hai cái chân dê đến bưu điện gửi cho chị em đi, chúng ta ở bên này nếu muốn ăn thì lại đi thử vận may.” Vương Thanh Hòa ngồi bên cạnh vợ mình, quét dọn giường đất xong xuôi thì mang hạt dưa tới cho cô.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");