(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tề Nghênh Nghênh không ngờ bà ta đã nói tới mức này mà vẫn bị từ chối, tức giận bật khóc: “Sao con có thể vô tình như vậy? Hiện tại còn chưa về nhà mà đã như vậy, chờ con trở về không phải sẽ càng quá mức sao? Mẹ còn nghĩ con về rồi thì sẽ giúp đỡ mẹ và các em, kết quả con chỉ nghĩ cho bản thân, con làm mẹ quá thất vọng rồi! Chẳng trách người nhà họ Vương không thích con.”
“Dì Tề, cửa ở bên kia. Không biết nói chuyện thì nên câm miệng thì hơn, tôi cảm thấy dì làm người câm nhiều khi còn khiến người khác thảo hỉ hơn một chút.” Bạch Tú Tú nghe không nổi nữa, chỉ vào cửa đuổi bà ta.
“Đây là nhà con trai tôi, nào đến lượt cô nói chuyện?” Tâm tình của Tề Nghênh Nghênh vốn đã kém, bây giờ nghe Bạch Tú Tú đuổi người như vậy thì càng thêm khó chịu, phát tiết bất mãn của mình lên đầu cô.
“Đây là nhà của tôi và Tú Tú, Tú Tú bảo dì cút dì còn chưa cút sao, thật sự nghe không hiểu tiếng người hả?” Vương Thanh Hòa ngạc nhiên hỏi bà ta.
“Con... sao con có thể nói chuyện với mẹ như vậy?”
Tề Nghênh Nghênh không ngờ con trai lại mắng bà ta, nó còn có giáo dưỡng không vậy? Người nhà họ Vương dạy nó như vậy sao?
“Nếu không thì sao?”
Vương Thanh Hòa biết Tề Nghênh Nghênh muốn tìm anh về là có tính toán của bà ta nhưng không ngờ bà ta lại làm chuyện khó coi như vậy, thậm chí còn chẳng thèm giả vờ, mới đó đã yêu cầu anh trả giá vì bọn họ. Nào có loại chuyện tốt như vậy? Anh đang đi vớt lợi ích chứ không phải đi làm từ thiện.
“Mời dì Tề, nếu dì không đi thì dù có nói thế nào tôi cũng không tới tỉnh thành đâu. Đến lúc đó nếu chồng dì hỏi thì tôi sẽ ăn ngay nói thật.”
Vương Thanh Hòa thấy bà ta không nhúc nhích thì mở miệng uy h.i.ế.p một câu, lúc này Tề Nghênh Nghênh mới phản ứng.
Bà ta đổi sắc mặt, thất vọng nhìn con trai: “Con hiểu lầm mẹ rồi, mẹ chỉ hy vọng con và mấy đứa nhỏ ở nhà có thể hòa thuận vui vẻ. Con không ở nhà nhiều năm như vậy, nếu không cho bọn nó một ít chỗ tốt thì bọn nó làm sao mà tiếp nhận con? Mẹ thật sự chỉ vì muốn tốt cho các con. Thôi, con cứ từ từ suy nghĩ cẩn thận. Chuyện ngày hôm nay... đừng nói với cha con, nếu nói với ông ấy thì ông ấy lại hiểu lầm.”
Tề Nghênh Nghênh nói xong thì cũng không ở lại.
Tuy bà ta rất muốn ở lại khuyên nhủ nhưng đứa nhỏ này lại không tiếp nhận bà ta, hơn nữa này tính tình cũng quá xấu rồi, vẫn nên thôi vậy, chuyện công tác bà ta cứ chậm rãi nghĩ cách.
Chỉ cần chuyện công tác vẫn do lão Hạ can thiệp thì bà ta sẽ có cách, cùng lắm thì lo cho Thanh Hòa trước, công tác của vợ nó thì nhường cho Hạ Vi, như vậy cũng được.
Hạ Vi ngày ngày náo loạn đòi kết hôn, bà ta chuẩn bị cho con gái một công việc, lại tìm một đối tượng tốt thì sau này sẽ không cần phải sầu lo nữa.
Chiếm công việc của con trai có thể sẽ khiến lão Hạ tức giận, đứa nhỏ này cũng không đồng ý nhưng nếu chiếm của con dâu thì hẳn là không sao đâu nhỉ?
Nó đã có hai đứa con rồi, không ở nhà trông con mà còn ra ngoài chạy loạn làm gì?
Sau này trong nhà nhiều việc như vậy, để nó ở nhà lo liệu thì còn gì tốt hơn.
Tề Nghênh Nghênh càng nghĩ càng cảm thấy thích hợp, liếc nhìn Bạch Tú Tú, không nói gì, đứng dậy rời đi.
Cái liếc mắt này khiến Bạch Tú Tú cảnh giác, cô cảm thấy bà mẹ chồng nhặt giữa đường này đang âm mưu chuyện gì đó.
Lúc Tề Nghênh Nghênh chuẩn bị ra ngoài thì trông thấy bà Ngụy đang giữ đôi song sinh kia, bà ta cất giọng chua lòm: “Vận khí của bà cũng thật là tốt, tìm được đứa con trai hiếu thuận của tôi làm con rể. Mẹ vợ ở trong nhà con rể thật là hiếm thấy.”
“Bà ngoại, đây là người xấu sao?” Nguyệt Nguyệt mới vừa rửa mặt xong đã nghe thấy giọng nói chanh chua đó, con bé sợ tới mức trốn sau lưng bà Ngụy.
“Cháu nói bừa cái gì đó? Ai là người xấu? Bà là bà nội của cháu.” Tề Nghênh Nghênh nhìn cô bé, bất mãn sửa lời.
“Nhưng hôm qua bà ngoại kể chuyện xưa cho cháu nghe, người xấu giống y như bà vậy.” Cô bé vô cùng nghiêm túc đánh giá người tự xưng là bà nội này, càng nhìn càng cảm thấy bà ta không hiền từ như bà ngoại, không khiến con bé cảm thấy yên tâm như bà ngoại, quyết tâm trốn sau lưng bà Ngụy.
Tề Nghênh Nghênh bị xúc phạm như vậy thì muốn mở miệng dạy dỗ đứa nhỏ, vừa vặn gặp phải Vương Thanh Hòa và Bạch Tú Tú đi ra.
Vương Thanh Hòa thấy bà ta còn ở đây thì nhíu mày: “Sao dì còn chưa đi?”
Tề Nghênh Nghênh càng xấu hổ: “Con... me, mẹ chỉ muốn nhìn hai đứa bé một chút.”
“Nếu dì không đi thì ngày mai tôi sẽ nói với chồng dì những lời dì đã nói ngày hôm nay. Dì Tề, dì muốn khiến nhà dì gà chó không yên sao?”
Ánh mắt của Vương Thanh Hòa vô cùng lạnh lẽo, ngữ khí cũng không thèm che giấu sự ghét bỏ.
Anh rất ít khi để lộ cảm xúc ra ngoài, lúc này gần như đã mất hết kiên nhẫn với Tề Nghênh Nghênh.
Tề Nghênh Nghênh nghĩ đến việc bị lão Hạ biết chuyện thì cũng không còn muốn ở đây nữa. Trong lòng cũng âm thầm buồn bực, lần này bà ta có chút nóng vội rồi.
Sớm biết như thế thì chờ muộn chút mới nói. Đều là do lão Hạ, tại sao lại đồng ý sắp xếp xong công tác mới gọi hai đứa nó lên tỉnh thành? Còn cả hai người này, tại sao lại không hiểu chuyện như vậy?
Nếu không phải những việc này xảy ra quá mức đột ngột khiến kế hoạch của bà ta không thuận lợi thì bà ta cũng sẽ không đề cập tới mục đích của mình nhanh như vậy, cũng không khiến đứa nhỏ này chán ghét bà ta như vậy, Tề Nghênh Nghênh thương tâm rời đi.
Bà Ngụy nhìn mẹ ruột của con rể, có chút ngơ ngác.
“Làm sao vậy? Tại sao đang tốt đẹp lại thành ra như vậy? Con rể, có phải bà ấy không muốn nhận con không? Hay là bà ấy ghét bỏ con gái mẹ?” Bà Ngụy vô cùng lo lắng.
Nhưng mà bà ấy nghĩ là do đối phương làm sai trước, về phần con rể và con gái, bà ấy thật sự không nghĩ là lỗi của hai người bọn họ.
Con rể và con gái không lễ phép với bà ta hẳn là do bà ta làm sai, nói thế nào thì con rể và con gái cũng là người hiểu chuyện.
“Không có gì, chỉ là bà ta nghĩ quá nhiều thôi.” Vương Thanh Hòa giải thích với mẹ vợ, thuật lại những lời Tề Nghênh Nghênh đã nói cho bà Ngụy nghe.
Bà Ngụy nghe xong thì sợ tới ngây người: “Này, tại sao lại có loại người như vậy? Đây là thái độ tới đón con sao? Rõ ràng là muốn mượn chuyện này để mưu cầu lợi ích cho mấy đứa con của bà ta? Nghĩ cũng thật xa đó? Con rể, con làm rất đúng, trong lòng bà ta không có con thì con cũng không cần nể mặt bà ta. Bọn họ nguyện ý cho con thì con cứ nhận, tới tỉnh thành rồi mẹ vẫn sẽ chăm sóc hai đứa nhỏ giúp hai đứa, cả nhà chúng ta sống cùng nhau. Nếu có gì không ổn thì mẹ sẽ gọi điện cho chị gái con, chúng ta đến đó cậy nhờ nó.”
Bà Ngụy nghe mấy lời kia thì chỉ muốn nổi nóng, nhìn người họ Tề kia có khí chất như vậy mà sao đầu chỉ nghĩ mấy chuyện như vậy, khiến người khác phiền lòng như thế?
Những lời của bà Ngụy khiến cho Vương Thanh Hòa cảm thấy trong lòng ấm áp.
Dù là hai vợ chồng nhà họ Vương hay là cha mẹ ruột, anh cũng không thấy bọn họ có chỗ nào tốt đẹp, anh cũng không cần bọn họ đối xử tốt với anh.
“Chúng ta không nhắc tới chuyện này nữa, cơm sáng đã xong rồi, mau ăn đi rồi còn đi làm.” Bà Ngụy thấy con rể vẫn trầm mặc thì cho là anh đang thương tâm, đau lòng gọi con rể và con gái đi ăn sáng.
Sau khi Tề Nghênh Nghênh rời khỏi nhà Vương Thanh Hòa thì xấu hổ đi mua vé xe.
Lúc bà ta tới ga tàu thì Hạ Chí Phi còn đang chờ xe lửa, thấy vợ cũng đến ga tàu, ông ta có chút ngạc nhiên: “Không phải bà nói muốn ở lại huyện thêm một ngày sao?”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");