(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Lão Hạ!" Tề Nghênh Nghênh hét lên.
Bà ta tức giận nhìn chằm chằm vào ông ta, mặc dù đã đoán được ông ta sẽ không đưa Hạ Hữu Đức vào tù, nhưng bà ta không nghĩ tới ông ta định nhẹ nhàng bỏ qua như vậy.
Dựa vào cái gì chứ?
"Nghênh Nghênh, tôi biết ý của bà, nhưng Hữu Đức là em trai tôi, Hạ Thiên còn có Tuệ Tuệ cũng đã đến lúc nói chuyện cưới xin, lúc này mà cho cha bọn nó vào tù, bà có cân nhắc đến nhà bọn họ phải sống thế nào không? Không phải bà nói con chúng ta còn sống à? Hơn nữa, nó còn có vợ con rồi! Như vậy không phải rất tốt sao? Những uất ức mà trước đó nó phải chịu, sau này tôi sẽ cố gắng bù đắp cho nó. Chuyện trước kia, cũng không cần truy cứu nữa."
Hạ Chí Phi vô cùng bất đắc dĩ.
Trước mắt Tề Nghênh Nghênh biến thành màu đen, nhìn cả nhà này còn đang quỳ, cảm thấy đáng giận.
"Không được, tuyệt đối không được! Tôi không thể bỏ qua như vậy được. Nếu không phải bởi vì bọn họ, tôi sao có thể không được gặp con trai nhiều năm như vậy chứ? Ông có báo án hay không tôi mặc kệ, sau này tôi không muốn nhìn thấy bọn họ trong căn nhà này nữa. Tôi cho ông biết lão Hạ, hoặc là chúng ta ly hôn, hoặc là ông đuổi cả nhà bọn họ đi cho tôi."
Tề Nghênh Nghênh giả vờ mất khống chế hét lên, trong lòng đã ra quyết định, phải nhân cơ hội này đuổi bọn họ đi.
Sau đó đón Vương Thanh Hoà về, chỉ cần anh trở về, tâm tư của lão Hạ sẽ không thể đặt trên người Hạ Thiên này nữa.
Sự áy náy của ông ta với con trai cả lúc này càng sâu sắc hơn.
Bà ta đã sắp xếp xong xuôi rồi, cho Hạ Thành còn có Hạ Minh công việc có lợi, đợi đến khi Vương Thanh Hoà trở về, dùng danh nghĩa của Vương Thanh Hoà tìm lão Hạ.
Hạ Chí Phi nghe thấy bà ta nói không báo án nữa, cũng yên tâm.
Chỉ cần không báo án, những chuyện khác đều dễ nói.
Cả nhà Hữu Đức quả thực cũng quá đáng, để bọn họ rời đi cũng tốt.
"Được rồi, chuyện này nghe bà, bảo cả nhà Hữu Đức sau này không tới nhà chúng ta nữa." Hạ Chí Phi thỏa hiệp.
Lâm Lan vừa nghe nói không được tới nữa, thiếu chút ngất đi.
Chuyện này sao có thể được chứ?
Vậy Tiểu Thiên và Tuệ Tuệ phải làm sao?
Tuệ Tuệ còn chưa tìm được đối tượng, làm gì có đối tượng nào tốt hơn ở trong đại viện chứ?
Trong đầu Hạ Tuệ Tuệ cũng vô cùng kinh hãi, đang êm đẹp, vì sao lại như vậy? Kế hoạch của cô ta phải làm sao bây giờ?
Hạ Thiên ngược lại là bình tĩnh hơn so với những người khác, những năm này bác cả thực sự rất tốt với anh ta, anh ta cũng không tin một người từ nông thôn trở về lại có thể ưu tú hơn anh ta.
Bác cả ghét nhất kẻ ngu dốt, nếu không phải vậy thì nhà bác cả còn có Hạ Minh và Hạ Thành, vì sao không được chào đón?
Lúc này Hạ Thiên đỏ mắt, anh ta ngẩng đầu, nhìn Hạ Chí Phi nuối tiếc: "Bác cả, sau này cháu không thể tới nữa, bác chăm sóc bản thân cho tốt. Cháu..."
"Cháu ngoan, cháu đỡ cha mẹ còn có Tuệ Tuệ đứng lên trước đi." Hạ Chí Phi vẫn rất thương đứa cháu trai này.
Tề Nghênh Nghênh cũng không thèm để ý chút chuyện nhỏ này của ông ta, dù sao bà ta cũng chỉ cần đạt được mục đích vậy là được rồi.
Cả nhà bọn họ đứng lên, thái độ của Hạ Chí Phi nghiêm túc: "Hữu Đức, mấy chuyện xấu xa mà chú làm kia, hai vợ chồng chúng tôi không truy cứu nữa. Nhưng sau này cứ dựa theo lời mà chị dâu chú nói, đừng tới đây nữa. Chúng tôi nhìn thấy chú, cũng sẽ nhớ tới chuyện này.Thật sự là không vui."
"Anh cả... Hai người đồng ý cho em một con đường sống, em đã rất biết ơn rồi." Ngoài miệng Hạ Hữu Đức nói cảm ơn, nhưng trong lòng lại âm thầm buồn phiền, sau này phải làm sao bây giờ?
Hạ Toàn nhìn hai đứa con trai, đột nhiên ho khan vài tiếng.
Hạ Chí Phi là người hiếu thảo, vừa nghe thấy Hạ Toàn ho khan thì lập tức quan tâm hỏi han: “Cha, cha làm sao vậy? Chỗ nào không thoải mái? Hay là tới bệnh viện xem thử?” Hạ Chí Phi vô cùng lo lắng.
Hạ Toàn ho khan mấy cái thật mạnh, hơi thở gấp gáp, ông ta uống một ngụm trà rồi lắc đầu từ chối: “Không cần, cha đã từng tuổi này rồi, bộ xương già chỗ nào cũng bệnh tật, có đến bệnh viện thì cũng chẳng khá lên được. Chí Phi à, cha luôn nghĩ không biết cha con sống được bao nhiêu năm nữa? Cha muốn ở gần các con một chút. Nhưng nhà các con... sợ là vợ con thấy không tiện cho một ông già như cha ở lại đây.” Hạ Toàn do dự nói.
Hạ Chí Phi nghe vậy thì càng thêm áy náy: “Cha, cha nói gì vậy, đây là nhà của cha mà, con đã sớm muốn đón cha tới đây ở rồi, như vậy con và Nghênh Nghênh sẽ tiện chăm sóc cha hơn, nhưng cha cứ nói là không muốn, nói muốn ở nhà cũ, nói ở bên đó tự do tự tại nên con mới không rước cha tới đây. Mấy năm nay sức khỏe của cha càng ngày càng kém, cha ở một mình con cũng không an tâm, hay là cha dọn tới nhà con ở luôn đi.”
Hạ Chí Phi nghĩ đến về sau ông ta có thể chăm sóc cha mình lúc về già thì cũng thấy yên tâm.
Từ khi ông ta trở về, lúc mẹ qua đời thì ông ta và cha dường như rất xa cách, giống như đang trách móc vì sao lại dồn hết gánh nặng lên vai Hữu Đức nhiều năm như vậy, vì sao lại cứ như bỏ mặc bọn họ.
Ông ta cũng nỗ lực đền bù nhưng hiệu quả lại rất nhỏ, hiện tại ông ta cũng xem như được như ý nguyện.
Tề Nghênh Nghênh nghe thấy cha chồng muốn đến đây ở thì rất muốn mở miệng ngăn cản.
Bà ta vất vả lắm mới đuổi được cả nhà Hạ Hữu Đức ra ngoài, bây giờ cha chồng lại chuẩn bị tới đây? Ông ta có ý gì? Là muốn khiến bà ta thấy ngột ngạt, không muốn để bà ta sống yên ổn sao?
Trong lòng Tề Nghênh Nghênh vô cùng tức giận nhưng bà ta cũng không thể đuổi cha chồng ra ngoài như đuổi vợ chồng chú ba được.
Lão Hạ là người hiếu thảo, nếu bà ta thật sự đuổi người đi thì hôm nay chắc chắn sẽ náo loạn um sùm, hơn nữa nếu truyền ra ngoài thì cũng rất mất mặt.
Hạ Toàn thoáng nhìn con dâu, trong lòng cười lạnh. Thật sự muốn dựa vào chuyện này để đuổi cả nhà Hữu Đức đi, khiến nhà họ không trở về đây được nữa sao? Nằm mơ đi.
Hạ Toàn nghĩ vậy, lại qua sang tiếp tục than vãn với con trai lớn: “Chí Phi à, cha cũng muốn tới đây nhưng cha không yên tâm Hữu Đức. Sau này nhà con không cho nó vào đây, ngày lễ ngày tết cha muốn thăm hai anh em đều phải chạy qua chạy lại. Đều là người một nhà...”
Bộ dáng thương tâm của Hạ Toàn càng khiến Hạ Chí Phi do dự.
Ông ta nhìn về phía Tề Nghênh Nghênh, quyết tâm nói: “Nghênh Nghênh, sau này cha ở đây, lễ tết gì cũng phải cho Hữu Đức tới thăm mấy lần, nếu không thì nhà ta còn ra thể thống gì? Chuyện này tôi đã quyết định, không thể khiến cha thương tâm. Ông cụ đã từng này tuổi rồi, chuyện này bà không thể thay đổi được đâu.” Thái độ của Hạ Chí Phi vô cùng kiên định.
Trong lòng Tề Nghênh Nghênh không ngừng mắng chửi nhưng bà ta cũng biết tính tình chồng mình. Mấy năm nay trong lòng lão Hạ vẫn luôn áy náy, áy náy với cha chồng, với em trai, cũng áy náy với con trai.
Ông ta là người không chấp nhận kiểu làm việc cẩu thả, chưa bao giờ tham công lười biếng nhưng lần này lại lén lút quay về nhà, ông ta áy náy nhiều như vậy khiến bà ta và cả ba đứa nhỏ đều phải chịu tủi thân, nhưng bà ta vẫn thật sự yêu thương gia đình này cho nên chỉ có thể nhịn xuống.
“Được, nhưng chỉ được phép đến vào ngày lễ tế, những ngày khác tuyệt đối không được! Lão Hạ, mấy ngày tới chúng ta con phải đi tìm con trai, đón thằng bé về đây. Nếu nó về nhà lại thấy kẻ đã hại nó chịu khổ nhiều năm như vậy tùy tiện ra vào nhà ta, ông nghĩ xem thằng bé sẽ cảm thấy như thế nào?” Tề Nghênh Nghênh cũng bắt đầu giở bài tình cảm.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");