Trọng Sinh Trở Về Trước Ngày Nữ Chính Gian Xảo Gả Vào Nhà

Chương 242




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Từ chỗ ông ta đến chỗ con trai cả, phải đi hơn nửa tiếng, lúc hai người đến, vừa vặn là giờ trưa, Hạ Chí Phi bay trở về ăn cơm.

Ông ta vừa về đến nhà, đã thấy ông cụ nhà mình ở đây, vô cùng vui vẻ.

"Cha? Làm sao cha lại tới đây? Cha, sao cha không nói trước với con chứ? Buổi trưa con bảo người nấu một bữa ngon cho cha." Hạ Chí Phi vô cùng vui vẻ, những năm này, cha không muốn ở chung với bọn họ.

Cũng bởi vì năm đó ông ta đi xa, để lại một mình Hữu Đức ở nhà chăm sóc hai cụ già.

Cho nên vẫn luôn oán trách ông ta.

Ông ta cũng biết là những năm này ông ta hổ thẹn với hai cụ nên vẫn nghĩ cách để bù đắp lại.

Đáng tiếc, cha không muốn.

Hạ Chí Phi vô cùng vui vẻ, nhưng nhìn quanh một vòng, phát hiện trong nhà một cái nồi nấu cơm cũng không có, nụ cười cứng ngắc trên mặt.

Hạ Hữu Đức thấy thế, cũng lúng túng giải thích một chút: "Anh cả, không phải hai ngày này chị dâu đi công tác sao? Trong nhà đều là vợ em giúp nấu cơm, hôm nay nhà mẹ đẻ vợ em nói, mẹ cô ấy không thoải mái, bảo cô ấy về nhìn xem. Cho nên bây giờ... Chuyện đó, hay là cơm trưa để em nấu đi?"

"Không cần, chúng ta ra ngoài ăn cơm." Hạ Chí Phi vội vàng nói.

Hạ Toàn nhìn con trai trưởng, thở dài: "Vợ con thật là, đã nhiều năm như vậy không ra ngoài làm việc, sao năm nay lại đi nơi khác chứ? Không biết người trong nhà cần chăm sóc à? Nhất là con, làm việc vất vả như vậy."

Hạ Chí Phi vô cùng cảm động: "Cha, Nghênh Nghênh cũng có nỗi khổ tâm, những năm này cô ấy..."

"Được rồi, không nhắc đến nó nữa. Cha biết các con cũng vất vả, hôm nay cha tới, là có chuyện muốn xin con." Hạ Toàn nói xong, gọi con trai út tới.

Hốc mắt Hạ Toàn đỏ bừng: "Chí Phi, cha biết những năm này hai vợ chồng con vẫn luôn nhung nhớ đứa cháu trai cả vừa ra đời đã thất lạc kia của cha, chuyện này là tâm bệnh của các con. Cha, cha cũng không biết nên nói với con như thế nào."

"Chúng ta là người một nhà, có chuyện gì cha cứ nói thẳng là được." Hạ Chí Phi nghi ngờ, hôm nay sao vậy?

Hạ Toàn lập tức bảo Hạ Hữu Đức quỳ xuống: "Chí Phi à, năm đó, chuyện con bị mất đứa nhỏ, thật ra có liên quan đến Hữu Đức, năm đó Hữu Đức hồ đồ, lo lắng con có con rồi, sau này sẽ không chăm sóc con nó nữa. Những năm nó ở nhà kia, chăm sóc cha mẹ, không có bản lĩnh gì. Về sau nếu con nó mà giống như nó thì xong đời. Cho nên, nó mới hồ đồ, tìm người bắt trộm con của con đi. Những năm này, nó vẫn luôn không dám nói, đến tận hôm nay cha cũng mới biết."

Hạ Toàn nói xong, Hạ Chí Phi đ.ấ.m một cái lên mặt em trai: "Mày đồ khốn nạn! Hôm nay, hôm nay tao phải đánh c.h.ế.t mày..."

Hạ Chí Phi lại đập hai lần nữa, Hạ Toàn không nhìn nổi nữa: "Chí Phi, cha biết trong lòng con đau khổ, nhưng nó dù sao cũng là em trai con. Năm đó nếu như không có nó ở nhà chăm sóc cha và mẹ, có khả năng cha cũng mất rồi. Con quên trước khi mẹ qua đời đã nói gì với con hay sao? Con quên những năm kia em trai con vất vả chăm sóc cha như thế nào rồi hả? Nó có lỗi với con, nhưng không có nó, con còn có thể nhìn thấy cha hay sao?"

Hạ Toàn khóc rống lên.

"Anh, anh đánh c.h.ế.t em đi, là em có lỗi với anh." Hạ Hữu Đức cũng cảm thấy hối hận, nếu như biết là phải nói thật, còn chẳng bằng ông ta tiếp tục giấu diếm.

Hạ Chí Phi cũng không đánh được nữa.

Ông ta suy sụp tinh thần ngồi dưới đất, bản thân cũng gào khóc.

Hạ Toàn nhìn con trai trưởng, lại nhìn con trai út: "Chí Phi, bây giờ con của con, vẫn còn sống. Chúng ta đến huyện kia tìm thì có thể tìm được. Nhưng chuyện của em trai con..."

Hạ Chí Phi bị hỏi chuyện này, cũng thôi đau lòng.

Ông ta biết lần này cha tới là vì cái gì, Hạ Chí Phi bình tĩnh hỏi lại: "Ý của cha là gì? Con nghe theo cha, cha nói đúng, năm đó quả thực con khiến cho mọi người đau lòng, cũng giao hết gánh nặng nuôi hai người cho Hữu Đức."

Trong lòng Hạ Toàn hơi hồi hộp một chút, chuyện này không thể được.

Con trai cả như này là tuyệt vọng về bọn họ rồi hả.

Nhìn con trai cả, lại nhìn con trai út, Hạ Toàn chỉ suy nghĩ một chút, đã biết xử lý ra sao rồi.

Ông ta thở dài: "Con và Hữu Đức đều là con trai của cha. Nó làm chuyện có lỗi với con, cha cũng không thể bảo vệ cho nó được. Chí Phi, cha giao nó cho con, con muốn xử lý như thế nào thì xử lý. Chỉ có một điểm, sau khi con đưa nó đến cục cảnh sát, cũng nể tình tốt xấu gì cũng là anh em, chăm sóc Tiểu Thiên một chút. Đứa bé kia suy cho cùng cũng là con chứng kiến nó lớn lên, nó là một đứa trẻ ngoan. Đừng bởi vì chuyện của cha nó mà huỷ hoại nó."

Hạ Chí Phi sửng sốt một chút, ông ta biết cha mình luôn thiên vị em trai, còn tưởng rằng ở chuyện này ông ta cũng định thiên vị.

Không nghĩ tới thế mà lại giao cho ông ta làm chủ.

Hữu Đức đáng giận, nhưng Tiểu Thiên vô tội.

Hơn nữa, con trai cả của ông ta và Nghênh Nghênh chưa chết, tìm về là được.

Về sau người một nhà cố gắng bù đắp cho nó nhiều hơn, về phần Hữu Đức...

"Hôm nay mày tìm cha nói thật, chắc là bị người uy h.i.ế.p đúng không? Đối phương muốn cái gì? Nghĩ cách bảo bọn họ im miệng lại, tao sẽ coi như chưa từng nghe thấy, chuyện này tao cũng sẽ không để cho chị dâu mày tiếp tục điều tra nữa. Chờ con trai tao về, mày cũng phải bù đắp cho nó nhiều hơn. Tiểu Thiên có thể ở lại chỗ tao, sau này không cho phép mày ở đây nữa, nếu không, tao và chị dâu mày không có cách nào ăn nói được."

Hạ Chí Phi cau mày, đưa ra phán đoán mà ông ta cho rằng tốt nhất với cái nhà này

Hạ Toàn nghe thấy con trai cả nói như vậy, trong lòng âm thầm thở dài, thằng cả thực sự là một đứa tốt bụng.

Là những năm này ông ta quá thiên vị con trai út rồi.

"Hữu Đức à, anh trai con đã nói như vậy rồi, con còn đứng ngây ra đó làm gì?" Hạ Toàn chất vấn ông ta.

Hạ Hữu Đức đau đầu: "Cha, anh cả, hai người không biết chứ, cả nhà bọn họ có lòng tham không đáy, muốn em kiếm việc cho cả nhà bọn họ, người của cả một nhà đó! Đến sáu bảy người đòi công việc.Hơn nữa, đây mới là lần thứ hai mở miệng, về sau thì sao?"

Hạ Toàn cũng trầm mặc, như này quả thực là quá đáng rồi.

Nhà bọn họ cũng không thể để bị lừa như thế.

"Chuyện này, không cần quan tâm đến bọn họ. Bên chỗ chị dâu mày thì tao nói, về phần đứa nhỏ kia... Đứa nhỏ kia tạm thời giữ bí mật đi, tao không hy vọng nó sẽ đối xử với tao như một người cha, quá thất vọng rồi." Hạ Chí Phi nghĩ đến đứa bé còn chưa từng gặp kia, trong lòng cũng tự nhiên sinh ra áy náy.

Ông ta nên tố cáo Hữu Đức, nhưng ông ta lại không muốn ầm ĩ khiến mọi người đều biết, cũng không muốn khiến cha quá đau lòng.

Những năm kia, ông ta ở bên ngoài, là một mình Hữu Đức chăm sóc cha mẹ, có một miếng ăn, bản thân và vợ không ăn, cũng phải cho cha mẹ ăn trước.

Lúc ấy em dâu bởi vì không đủ dinh dưỡng, cũng không giữ được đứa bé.

Cũng oán trách Hữu Đức, mãi cho đến khi có Tiểu Thiên.

Lúc mẹ sắp qua đời, vẫn luôn nắm lấy tay ông ta, hy vọng ông ta chăm sóc tốt cho Hữu Đức.

Bà ấy nói trong nhà nợ Hữu Đức.

Nếu như không có Hữu Đức, ông ta thật sự không được gặp cha mẹ nữa.

Nhưng, những chuyện này không liên quan gì đến đứa bé kia.

Hạ Chí Phi thương con cũng thương em trai.

Hạ Toàn nghe con trai nói không định quản cái nhà vô lại này, cũng không yên tâm.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.