(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Buổi tối.
Lúc Bạch Tú Tú tan ca, Vương Thanh Hòa đã chờ sẵn trước của, trong giỏ xe đạp của anh còn có một miếng thịt vai to, chuẩn bị mang về đưa cho mẹ vợ.
“Anh chờ bao lâu rồi?” Bạch Tú Tú vừa đi ra ngoài đã bước thẳng đến chỗ anh, nhìn anh yên lặng chờ đợi như thế, cũng rất ra dáng lãng tử.
Anh mặc một cái áo lông cao cổ màu xanh lam bên trong áo khác, làm cho anh lại càng trắng hơn.
Vương Thanh Hòa nhìn thấy vợ đi ra, lập tức cầm lấy đồ cô đang xách treo lên: “Anh mới vừa đến được một lúc, vừa mới đi nghe điện thoại của Dư Thành.
“Dư Thành? Sao rồi? Có tin tức gì của nhà họ Hạ hả?”
Hai mắt Bạch Tú Tú sáng rực lên.
Vương Thanh Hòa gật đầu, sau đó lại lắc đầu.
Trên đường đạp xe về nhà, anh mới chậm rãi kể lại cho cô nghe những rối loạn trong nhà họ Hà: “Theo Dư Thành nói thì hôm đó Hạ Hữu Đức gặp Chu Kiều Kiều và Vương Thanh Kỳ bị… nữ chủ nhân của nhà họ Hạ gặp được. Nhưng mà bà ấy cũng không nói cái gì. Hiện tại vẫn còn đang âm thầm điều tra xem rốt cuộc Hạ Hữu Đức có quan hệ gì với hai người bọn họ. Chắc là sẽ điều tra đến bên này nhanh thôi. Nhưng mà hiện tại nhà họ Hạ lại đang tranh cãi vì chuyện khác. Nam chủ nhân của nhà họ Hạ, cũng chính là chú Hạ mà Dư Thành ha nhắc đến đang chuẩn bị dùng hết toàn lực để bồi dưỡng cháu trai lớn nhất của ông ấy, cũng chính là con trai tên Hạ Thiên của Hạ Hữu Đức. Ông ấy đã hoàn toàn thất vọng với hai đứa con trai nhà mình. Vì chuyện này mà nữ chủ nhân nhà họ Hạ quậy ầm lên, làm cho cả đại viện đều hóng chuyện theo. Dư Thành nói sau này mỗi ngày anh ấy đều sẽ cập nhật tình hình mới nhất ở bên kia cho chúng ta.”
Tiếng nói chuyện của Vương Thanh Hòa hòa lẫn với tiếng gió, làm người ta nghe không rõ, Bạch Tú Tú dứt khoát dán sát vào người anh.
Hai người mang theo một loại cảm giác thân mật không nói nên lời.
Bạch Tú Tú cảm thấy có lẽ kiếp trước trong mấy năm cô gả cho Vương Thanh Hòa cô đã không hiểu quá nhiều về anh. Sau khi cô c.h.ế.t rồi cô mới dần hiểu biết về anh.
Nhưng cô đã c.h.ế.t đi, không thể cảm nhận rõ ràng được rất nhiều thứ.
Mãi đến khi được làm lại từ đầu một lần nữa, cô mới có thể trực tiếp nhìn thẳng vào những tình cảm nồng cháy bị anh che giấu đằng sau sự dịu dàng.
Có lẽ Vương Thanh Hòa thật sự rất yêu cô.
Muốn gì được đó, hỏi gì đáp nấy.
Chờ đến khi hai người bọn họ về đến nhà thì trong nhà đã nấu xong cơm chiều rồi.
Suốt ngày hôm nay, bà cụ Ngụy đã dọn dẹp sân trước sân sau và toàn bộ nhà cửa một lần.
Trong lúc đó, buổi sáng còn có thể thuận tiện đi hóng chuyện nữa.
Đây là lần đầu tiên bà ấy nhìn thấy con gái làm việc, đúng là đừng nói, công việc này nhìn rất khó.
Bà già họ Lâm kia mỗi lần mắng chửi đều không trùng câu nào, may mà cô không thấy sợ.
Nhìn thấy con gái và con gái đạp xe đạp quay về, bà cụ Ngụy cũng buông công việc trong tay xuống nói: “Về rồi à? Cơm chiều đã nấu xong rồi, mẹ đang giữ nóng trong nồi, chờ mẹ múc ra là ăn cơm được ngay. Minh Minh, Nguyệt Nguyệt, đi rửa tay thôi.”
Bà cụ nói xong lập tức đi múc đồ ăn.
Lúc Vương Thanh Hòa và Bạch Tú Tú đi vào nhà, vừa lúc gặp được hai đứa nhỏ đi ra ngoài rửa tay.
“Tú Tú, bình thương con đi làm cũng đều phải đi xử lý mấy chuyện ngang ngược phức tạp kia hả?”
Trên bàn cơm, bà cụ Ngụy nhịn không được lo lắng hỏi con gái.”
“Mẹ, việc này cũng không khó xử lý, những chuyện phiền phức hơn thì sẽ có người khác đi xử lý với con, mẹ không cần lo cho con đâu.” Bạch Tú Tú biết rõ bà đang lo lắng cho cô, cho nên mới giải thích vài câu, làm bà yên tâm hơn.
“Vậy là tốt rồi…” Bà cụ Ngụy vẫn không yên tâm cho lắm.
Cả gia đình ở bên này đang ăn cơm chiều, vô cùng ấm áp và thảnh thơi.
Mà trong nhà họ Hạ ở tỉnh thành xa xôi lại đang rơi vào một cuộc tranh chấp mới.
Trên bàn cơm, người nhà họ Hạ nhìn đồ ăn trên bàn, bình thường đều là ba món ăn và một món canh, hiện tại lại chỉ có một món hầm thập cẩm.
Mọi người đều cực kỳ yên lặng.
Hạ Hữu Đức nhìn thấy cảnh này cũng thở dài nói: “Chị cả, chị đang đuổi em đi đúng không?”
Tề Nghênh Nghênh nhìn em chồng cười mỉa nói: “Nếu không thì thế nào? Tôi nói này Hữu Đức, chú cũng đến nhà chúng tôi được một đoạn thời gian rồi đó. Còn có Hạ Thiên nữa, hai cha con nhà chú không nhớ mẹ Hạ Thiên sao? Yên tâm để thím ấy ở nhà một mình à?”
Tề Nghênh Nghênh là một người rất sĩ diện, lúc trước cho dù bà ta ghét em chồng đến cỡ nào thì cũng chưa bao giờ nổi giận trực tiếp, đều là lén nổi giận với chồng mình, cho dù đối phương biết bà ta không chào đón mình thì cũng chưa bao giờ trở mặt với nhau.
Khi đi ra ngoài, từ trước đến nay cũng chưa từng nói chuyện trong nhà cho người khác, cứ luôn cảm thấy rất mất mặt.
Cho nên mấy năm nay đều khá yên bình.
Mãi đến hôm nay, bà ta thật sự không nhịn nổi nữa.
Ánh mắt của Tề Nghênh Nghênh khi nhìn về phía em chồng Hạ Hữu Đức giống như ước gì có thể đá bay ông ta về phía chân trời.
Hạ Hữu Đức cũng không ngờ rằng chị cả lại có thể nói đuổi mình đi một cách trắng trợn như thế, nhìn sắc mặt của bà ta, Hạ Hữu Đức lại càng đắc ý hơn, quay đầu nhìn về phía anh trai Hạ Chí Phi của ông ta.
Ông ta ra vẻ vô cùng đau buồn hỏi: “Anh cả, em cảm thấy hay là để em dẫn Tiểu Thiên về đi, chị cả cũng đã đuổi em đi rồi. Anh cũng đừng có suốt ngày suy nghĩ cho Tiểu Thiên như thế, cho dù anh và chị cả không tìm thấy con trai cả thì cũng còn hai đứa con trai khác. Anh chỉ lo cho Tiểu Thiên, chị cả sẽ suy nghĩ như thế nào chứ? Mấy năm nay anh cũng đã chăm sóc cho em đủ nhiều rồi.”
Hạ Hữu Đức nói xong còn lau nước mắt.
Không đợi anh của ông ta mở miệng nói gì đã chủ động gọi con trai của mình: “Tiểu Thiên, con mau đi theo cha về nhà đi. Con cũng thật là, chẳng biết ý tứ gì cả, con ở lại nhà bác cả lâu như thế, không biết suy xét đến bác gái sẽ suy nghĩ như thế nào sao?”
“Bác cả, bác gái, vậy con đi theo cha về nhà trước. Khoảng thời gian này con làm phiền mọi người nhiều rồi, sau này con nhất định sẽ báo đáp hai bác. Suốt đời này con cũng sẽ không quên ân tình của hai bác dành cho con.” Hạ Thiên đứng lên, còn vô cùng cung kính tôn trọng Hạ Chí Phi và Tề Nghênh Nghênh.
Nói năng cũng rất ấm lòng.
Hai người này chào hỏi xong lập tức định rời đi.
Tề Nghênh Nghênh thấy thế cũng không thèm cản: “Vậy được rồi, hai người cứ đi về trước đi, chúng tôi còn phải ăn cơm nữa, không tiễn.”
Bà ta đã nhìn thấy chiêu này của bọn họ rất nhiều lần rồi.
Hôm nay cho dù là lão Hạ cũng đừng hòng giữ bọn họ lại.
Tài nguyên của lão Hạ đều phải cho con trai của bà ta và lão Hạ, Hạ Thiên là cái thá gì chứ?
Cho dù có muốn giúp thì cũng phải giúp người có tài chân chính, Hạ Thiên anh ta có cái gì? Anh ta chỉ có cái mã ngoài mà cha anh ta đóng gói thôi!
Hạ Chí Phi vẫn luôn nghe vợ và em trai nói chuyện, thấy Tề Nghênh Nghênh không màng mặt mũi cũng muốn đuổi em trai và cháu trai đi, ông ta nhíu chặt mày lại.
Ngay khoảnh khắc bọn họ định bước ra khỏi cửa, ông ta lên tiếng cản lại: “Hữu Đức, chú làm cái gì thế? Chị dâu của chú hồ đồ không hiểu chuyện, không lẽ chú cũng hồ đồ không hiểu chuyện theo luôn sao? Mau dẫn Tiểu Thiên quay lại ngồi xuống đi, cái nhà này còn chưa đến lượt chị dâu chú quyết định. Tôi đánh giá cao học thức của Tiểu Thiên, thằng bé học hành chăm chỉ lại tôn trọng người lớn, đi làm cũng rất chăm chỉ tích cực. Người như nó, tôi không tính toán cho nó thì còn có thể tính toán cho ai nữa đây? Cho mấy đứa vô dụng trong nhà này hả? Bọn nó không biết tự tranh thủ cho tương lai của bọn nó, vậy thì cũng không xứng lại con trai của tôi. Chuyện của Tiểu Thiên, tôi đồng ý thì chính là đồng ý, ai cũng không thể thay đổi được. Chú với thằng bé cứ ở chỗ này, trước khi giải quyết xong chuyện của Tiểu Thiên, không ai được phép rời đi cả. Đồ ăn tối hôm nay không ngon, chú cứ cố chịu một chút. Ngày mai vẫn sẽ bình thường như cũ, ở trong cái nhà này, lời của tôi nói mới có giá trị.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");