Trọng Sinh Trở Về Trước Ngày Nữ Chính Gian Xảo Gả Vào Nhà

Chương 205




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Anh ta còn chưa nói xong thì Chu Kiều Kiều đã cướp lời mắng, không cho anh ta nói nữa: “Sao anh lại nói thế? Anh Dư thích giúp đỡ người khác, người ta nguyện ý giúp chúng ta mà anh còn ở đó nghi ngờ sao? Anh cũng không tự nhìn xem trên người chúng ta có gì đáng giá để người ta lừa?”

Chu Kiều Kiều tỏ vẻ áy náy nhìn về phía Dư Thành đang rất không vui, bắt đầu xin lỗi: “Thực xin lỗi anh Dư, chồng tôi là người đa nghi, người ta hảo tâm giúp đỡ, anh ấy cứ nghĩ là người ta có ác ý. Chúng tôi tin anh, anh Dư đưa chúng tôi tới đó đi.”

Dư Thành cười trừ: “Việc nhỏ, anh ta nghi ngờ cũng đúng, dù sao trông hai người có vẻ là người từ nơi khác tới, trời xa đất lạ tới tìm thân thích, cẩn thận một chút cũng không sai. Như vậy đi, bạn gái tôi ở đây, bác trai bác gái ở nơi này cô ấy đều quen. Nếu hai người không tin thì cứ tìm vài người hỏi xem cô ấy là ai, hỏi xem tôi tên gì, có phải là mẹ mìn hay không, đến khi hai người yên tâm thì chúng ta đi?”

Dư Thành nói thế cũng khiến Vương Thanh Kỳ đánh mất nghi ngờ.

“Đừng, không cần anh Dư, là tôi sai, tôi nghĩ nhiều. Tôi và vợ mới tới đây, cái gì cũng không biết nên mới nghi ngờ nhiều thứ như vậy, anh đưa chúng tôi đi đi.” Vương Thanh Kỳ xin lỗi, cầu xin anh ấy dẫn đường.

“Được, để tôi dặn dò bạn gái vài câu đã.” Dư Thành nói xong thì kéo Lâm Thu Vũ sang một bên, nhỏ giọng nói một hồi.

Lâm Thu Vũ thấy anh ấy báo tên giả, lại còn muốn dẫn đường cho hai người kia thì có chút lo lắng: “Anh Dư, có phải chuyện này có gì không ổn không? Hay là anh đừng động vào bọn họ, anh...”

“Yên tâm đi, có khi nào anh Dư của em làm ăn lỗ vốn chưa?” Dư Thành vô cùng tự tin.

Đáp lại anh ấy chính là ánh mắt muốn nói rồi lại thôi của Lâm Thu Vũ.

Dư Thành cũng xấu hổ, dù sao anh ấy cũng thường xuyên chịu thiệt như vậy mà.

“Khụ khụ! Lần này không giống, tóm lại em đừng lo lắng. Còn nữa, chuyện hôm nay em nói với anh, anh đã đồng ý rồi. Sau này em chính là bạn gái của anh, nếu có ai ức h.i.ế.p em thì em cứ nói với anh, cũng đừng chịu đựng bà mẹ kế táng tận lương tâm kia nữa, mọi chuyện đều đã có anh ở đây. Dù sao thanh danh của anh cũng đã chẳng ra gì, anh còn sợ bà ta đặt điều nói xấu anh sao? Đi về trước đi, về nhà nhớ nói rõ, nói là hôm nay anh đột nhiên muốn cưới em. Chờ anh giải quyết xong công việc thì sẽ quay về nói với trưởng bối trong nhà.”

Dư Thành dặn dò xong, còn cảm thấy bản thân đang rơi vào thế hạ phong, vì không cam lòng yếu thế nên cũng cúi người hôn cô ấy một cái trước mặt mọi người mới cam tâm: “Được rồi, về đi.”

Lâm Thu Vũ ngốc ngốc sững sờ tại chỗ, mưa xuân trong lòng như hóa thành từng ánh sương mù tràn ngập cõi lòng.

Cô ấy cũng không biết cảm giác này gọi là gì, nếu nhất định phải nói thì chỉ có thể nói là rất thoải mái, có lẽ là anh phúc nhỉ?

Anh ấy thật sự đồng ý rồi...

Vốn dĩ cô ấy chỉ muốn thử vận may, dù sao cuộc đời của cô ấy cũng đã như vậy, quẫn bách và xấu hổ thêm một chút cũng không sao, ít nhất cũng có thể cho anh ấy biết tâm ý của mình, chỉ là chưa bao giờ ngờ tới chuyện anh ấy sẽ đồng ý.

Người như anh Dư sao có thể đáp ứng cô ấy chứ? Cô ấy chỗ nào cũng không xứng, mà anh ấy lại hoàn toàn giống như trong tưởng tượng của cô.

Thì ra lúc anh ấy thật sự muốn ở bên cạnh ai đó thì sẽ là như thế này, suy nghĩ chu đáo, quang minh chính đại, không hề có một chút toan tính nào, giống hệt như ảo tưởng của cô ấy.

Lâm Thu Vũ cứ ngơ ngác như vậy cho tới khi về tới cổng lớn nhà mình.

“Tiểu Vũ, chị ngơ ngác cái gì vậy? Tôi nói chuyện với chị cả nửa ngày mà chị lại làm lơ tôi? Chị nghĩ tôi là không khí sao?”

Một cô gái trạc tuổi cô ấy, mặc một chiếc đầm xinh đẹp, đôi mắt sáng ngời, mi cong vút, xụ mặt gọi cô ấy cả nửa ngày nhưng cô ấy cứ như người mất hồn khiến cô gái kia phát hỏa.

Là tiếng của em gái Lâm Thu Tuyết, Lâm Thu Vũ lấy lại tinh thần.

Cô ấy hoàn toàn không ưa đứa em kế này, người nghe thấy tiếng của em gái còn có bà mẹ kế đang từ trong phòng đi ra, chuẩn bị hưng sư vấn tội.

“Mẹ, mẹ nhìn Lâm Thu Vũ xem, con nói chuyện với chị ta cả nửa ngày mà chị ta không đáp lại, cũng không biết đang nghĩ cái gì. Con thấy chị ta hẳn là như mẹ nói, muốn gả đi rồi cho nên mấy hôm nay cứ thái độ với chúng ta.”

Lâm Thu Tuyết tủi thân cáo trạng với mẹ kế.

Ở ngõ nhở này, cứ cách hai ba ngày là nhà họ Lâm lại nháo một trận, lần nào cũng kết thúc bằng lời xin lỗi của Lâm Thu Vũ.

Ngô Khiết thấy con gái không vui thì bà ta cũng mất hứng, trong căn nhà này, người không nên xuất hiện nhất chính là đứa con gái riêng của chồng.

Một đứa vừa xui xẻo vừa đoản mệnh như vậy, còn giữ lại làm gì? Cố ý khiến bà ta ghê tởm sao?

“Tiểu Vũ, con bị làm sao vậy? Em gái nói chuyện với con cũng là có ý tốt, con không hài lòng với cái nhà này vậy sao? Ngày nào mẹ cũng cho con ăn ngon uống ngon, chỉ sợ người ta nói mẹ làm mẹ kế không tốt. Con nói xem mấy năm nay con muốn thì gì mà cha mẹ không cho con? Bây giờ con muốn đàn ông, không phải mẹ cũng đang đi tìm đối tượng cho con đó sao? Con bày thái độ này cho ai xem vậy? Em gái con làm chuyện gì có lỗi với con mà con lại khiến nó thương tâm như vậy?”

Ngô Khiết mở miệng quở trách một tràng.

Lâm Thu Vũ nghe vậy thì rất tức cười, hàng xóm cũng lục tục mò tới, như thường lệ muốn hóng hớt xem nhà họ xảy ra chuyện gì.

Ánh mắt bọn họ nhìn cô ấy luôn mang theo vẻ chán ghét lẫn vui sướng khi thấy người gặp họa.

Đây chính là thành quả đ.â.m thọt bấy lâu nay của mẹ kế, cô ấy là trò cười của mọi người, là gánh nặng của cái nhà này, nhưng mà cô ấy sắp không cần phải ở đây nữa rồi, anh Dư đã đồng ý cưới cô ấy.

Lâm Thu Vũ nghĩ vậy thì cười rất ngọt ngào: “Mẹ, là con không tốt, con khiến mẹ và em gái lo lắng. Mẹ nói đúng, mẹ đã tìm đối tượng cho con, sao con có thể không biết tốt xấu, chuyện gì cũng làm phiền mẹ được đúng không?”

Sắc mặt Ngô Khiết lúc này mới tốt lên: “Ừ, cũng xem như con hiểu chuyện.”

“Mẹ, hôm nay anh Dư nói muốn cưới con. Con cảm thấy anh ấy khá tốt, hiểu tận gốc rễ, cũng không cần mẹ tiếp tục tìm đối tượng cho con nữa. Mẹ ngày nào cũng mệt mỏi như vậy, gầy đi rồi.”

Lâm Thu Vũ học theo cách nói ngọt của bà ta, nói đến mức không thể bắt bẻ.

Ngô Khiết lập tức thay đổi sắc mặt: “Ai?”

“Chính con trai nhỏ nhà họ Dư, Dư Thành, bình thường anh ấy rất quan tâm con, anh ấy muốn cưới con, con cũng vui vẻ, dù sao anh ấy cũng khá tốt.” Lâm Thu Vũ nói rất tùy ý, trong lòng Ngô Khiết lại không bình tĩnh được!

Dư Thành thì không sao nhưng cha cậu ta thì không giống vậy, chồng bà ta còn phải khúm núm trước mặt cha Dư Thành đấy, phải nói là thua kém không ít đâu!

Người như vậy, cho dù thanh danh có xấu thế nào thì cũng không thể ghé mắt đến nhà bà ta, mà cho dù có để ý tới thì làm sao lại chọn Lâm Thu Vũ? Có muốn chọn thì cũng phải chọn Thu Tuyết!

Không được, trong chuyện này nhất định đã xảy ra vấn đề, Thu Tuyết cũng đã mười tám rồi, nếu thật là phải gả thì cũng phải để mối hôn sự tốt đẹp này cho con bé.

“Ngày mai nhà bọn họ sẽ tới cửa tới, mẹ, lát nữa con sẽ nói chuyện này với cha. Tuy mẹ là mẹ nhưng con lại không phải là con ruột của mẹ, chuyện này con vẫn phải nhờ cha làm chủ.”

Lâm Thu Vũ đánh phủ đầu khiến cho mẹ kế hết hy vọng, cô ấy thật sự không muốn chuyện này xảy ra một chút sai sót nào.

“Nhanh vậy sao?” Ngô Khiết luống cuống.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.