Trọng Sinh Trở Về Trước Ngày Nữ Chính Gian Xảo Gả Vào Nhà

Chương 20




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Thím! Sao thím lại có thể tàn nhẫn như thế hả? Thím năm! Thím đứng lại đó cho tôi! Tốt xấu gì thím cũng phải đỡ tôi đi qua đó ngồi xuống đã chứ… Ui cha!” Lưu Tiểu Nga còn chưa nói xong, đột nhiên lại trượt chân ngã một cú đau điếng.

Mặt đập thẳng xuống đất.

Cô ta ngẩng đầu lên, còn chưa kịp há mồm gào khóc thì hai cái răng cửa đã rơi xuống.

Tuy rằng hai người đứng trên đỉnh núi không nhìn thấy quá rõ ràng, nhưng mà lại nhanh chóng nghe được Lưu Tiểu Nga gào khóc: “Răng của tôi! Răng của tôi!”

Chu Kiều Kiều nhìn thấy cảnh này lại hưng phấn muốn chết!

Xem ra chị dâu hai còn có thể xui xẻo hơn nữa! Không thể để chị dâu hai ở lại chỗ này một mình được.

Nhưng mà vì tránh cho người khác phát hiện, cô ta vẫn lộ ra vẻ mặt lo lắng: “Chị dâu hai, chị ở lại nơi này một mình cũng không được, nếu không thì thế này đi, em và chị dâu tư đỡ chị đi.”

“Hả?” Vợ lão tứ Trần Phương đứng bên cạnh sợ ngây người.

Đây là tiếng người đó hả?

Người ta đã thảm thế này rồi mà còn muốn cho cô ta đi tiếp nữa?

Lưu Tiểu Nga ước gì có thể xé nát miệng Chu Kiều Kiều, nhưng mà lại nghĩ đến chuyện nếu thật sự gặp được thứ tốt gì đó, nhà bọn họ lại bỏ lỡ, quay về còn phải nhìn sắc mặt mẹ chồng, cô ta lại nhịn.

Hơn nữa lần này tìm được đồ tốt, đều là cả gia đình cùng nhau chia!

Cũng có lợi ích cho gia đình bọn họ.

Nghĩ đến đây, Lưu Tiểu Nga đành thỏa hiệp.

Trên núi, Bạch Tú Tú đã biết xui xẻo xuất sắc đến mức nào rồi, đứng dậy đi về phía trước.

“Chị dâu cả? Chúng ta lại đi đâu thế?” Triệu Thúy Hoa cũng nhanh chóng đi theo cô.

Bạch Tú Tú nghe thế cười cười nói: “Trong núi còn có thứ tốt, cũng không phải chỉ có mấy người bọn họ mới có thể tìm được, chúng ta cũng tìm được. Hơn nữa chúng ta chỉ có hai người. Chị biết thím đang nghĩ cái gì, chị cũng suy nghĩ giống như thím. Bà mẹ chồng kia của chúng ta tuy rằng là bà con với thím, nhưng bà ta vẫn thiên vị chú hai và chú năm hơn. Nếu chúng ta không tự kiếm tiền cho mình thì còn ai sẽ lo cho chúng ta nữa chứ?”

Hai mắt Triệu Thúy Hoa sáng ngời: “Chị dâu cả, chị nói đúng lắm, vậy chúng ta mau đi thôi.”

Hai người đi ở đằng trước, mấy người Chu Kiều Kiều vì phải đỡ thêm Lưu Tiểu Nga đang bị thương nên dọc đường đi cũng không nhanh.

Điều này làm cho Bạch Tú Tú và Triệu Thúy Hoa đi ở đằng trước lại càng tiện hơn rất nhiều.

Dựa theo định luật người khác bị thương gặp xui xẻo là Chu Kiều Kiều có thể tìm được đồ tốt, Bạch Tú Tú kiên quyết cho rằng đằng trước chắc chắn sẽ có đồ tốt.

Cho dù hai người bọn họ tìm chậm một chút, cũng chắc chắn sẽ tìm ra.

Mà cô cũng đã đoán đúng rồi!

Hai người chia nhau đi tìm chừng nửa tiếng sau, cuối cùng cũng tìm được một đống hoàng kỳ trong bụi cỏ rậm. Ngoại trừ hoàng kỳ ra, còn phát hiện được một đống dây cẩu kỷ bên cạnh khe suối, trên dây đầy cẩu kỷ.

Nhìn thấy mấy thứ này, Triệu Thúy Hoa suýt chút nữa đã hét chói tai.

Vẫn là Bạch Tú Tú nhanh tay lẹ mắt bịt miệng cô ta lại: “Mấy người bọn họ ở đằng sau đi chậm thật, nhưng lại không điếc, tranh thủ lúc mấy người bọn họ còn chưa đến, chúng ta mau hái nhanh đi.”

Lúc này Triệu Thúy Hoa cũng không dám hô to nữa, đây đều là tiền! Bán đi sẽ thành tiền riêng của cô ta đó.

Lúc này mỗi người đều tự chia nhau ra hái, toàn dựa vào bản lĩnh của mình.

Tốc độ hái mấy thứ này của Bạch Tú Tú không tính là quá chậm, hai người nhanh chóng hái hết mớ cẩu kỷ này, lại đào hết toàn bộ hoàng kỳ.

Làm xong mấy chuyện này rồi, bọn họ lại tìm một đỉnh núi chờ đợi.

Đỉnh núi có cây cối che đậy, có thể nhìn thấy được vị trí của mấy người Chu Kiều Kiều, lại không bị bọn họ phát hiện ra.

“Chị dâu cả, mấy thứ này…” Triệu Thúy Hoa có chút rối rắm, không biết phải để lại bao nhiêu cho gia đình.

Bạch Tú Tú nghe thế cười lạnh: “Chúng ta có phát hiện ra thứ gì à? Trong núi nhiều người như thế, sao có chuyện trùng hợp đến mức cả gia đình chúng ta đều tìm được đồ tốt chứ? Ba người bọn họ may mắn, không lẽ chúng ta cũng may mắn đến mức đó sao?”

Bạch Tú Tú liên tục hỏi làm Triệu Thúy Hoa hít ngược một ngụm khí lạnh.

Má ơi, chị dâu cả!

Chị dâu cả muốn nuốt trọn hết luôn hả?

Là cô ta quá nông cạn rồi! Không ngờ cô ta còn có suy nghĩ chia cho trong nhà một ít nữa chứ!

“Dựa theo tính cách của mẹ chồng chúng ta, thím lấy một phần ra, bà ta chắc chắn sẽ nghi ngờ là thím đang lén giấu. Thím không lấy gì ra, bà ta sẽ chỉ biết mắng thím ngu. Nhưng mà thím lại có thể giấu được đồ cơ mà.” Bạch Tú Tú bình tĩnh bắt đầu dạy tư tưởng đối phó với mẹ chồng.

Trong số mấy người nhà họ Vương này, người duy nhất cô không quá ghét chính là Triệu Thúy Hoa.

Sau khi cô c.h.ế.t đi, cũng chỉ có Triệu Thúy Hoa là từng giặt quần áo cho hai đứa con của cô vài lần, lén cho bọn nhỏ đồ ăn vài lần.

Hơn nữa Triệu Thúy Hoa cũng đủ thông minh và quyết đoán.

Triệu Thúy Hoa nghe xong lời Bạch Tú Tú phân tích, cũng đồng ý.

Đúng vậy, mẹ chồng là loại người như thế!

“Chị dâu cả chị nói đúng lắm, mấy thứ này đều giấu hết đi. Vậy lát nữa chúng ta đi về phải báo cáo kết quả làm việc như thế nào?” Triệu Thúy Hoa có chút lo lắng.

Ít nhiều gì cũng phải lừa gạt một chút mới được!

“Chuyện này còn phải hỏi à? Rau dại trong đất, còn có nấm nữa, tiện tay nhặt một ít về là được rồi. Không phải chúng ta lên núi là để tìm mấy thứ này sao?” Bạch Tú Tú nói vô cùng dứt khoát.

Dù sao thì mấy thứ kia đã đến trong tay của cô, đừng hòng bảo cô nhả ra cho người nhà họ Vương!

“Vậy cứ quyết định như thế đi! Chị dâu cả, tiếp theo chúng ta đi đâu đây?” Triệu Thúy Hoa chỉ cảm thấy mình tràn trề sức lực, nghĩ đến chuyện tìm được cái gì cũng thuộc về mình là cô ta lại cảm thấy vui vẻ.

Đằng trước là một ngã rẽ, Bạch Tú Tú nghe vậy không chút suy nghĩ nói ngay: “Chờ bọn họ đi trước, bọn họ đi hướng nào thì chúng ta đi đường vòng đi theo, sau đó cắt đuôi bọn họ, đi trước bọn họ. Bọn họ đang đỡ theo một người bị thương, sẽ đi không nhanh bằng chúng ta. Chị cảm thấy ba người bọn họ quá may mắn, chúng ta cứ đi theo bọn họ đi.”

Triệu Thúy Hoa cũng cảm thấy đúng là như thế thật!

Cho nên hai người bọn họ lại chờ đợi trong chốc lát.

Đại khái khoảng hơn mười phút sau, ba người kia mới đi đến.

Nhưng chờ đến khi bọn họ đi đến, lại làm Triệu Thúy Hoa sợ muốn chết.

Bạch Tú Tú cũng rất kinh ngạc, ba người bọn họ vốn dĩ là Trần Phương và Chu Kiều Kiều cùng nhau đỡ chị dâu hai Lưu Tiểu Nga.

Hiện tại… Trần Phương cũng đang khập khiễng, Lưu Tiểu Nga thì được Chu Kiều Kiều đỡ.

“Sao lại thêm một người bị thương rồi?” Triệu Thúy Hoa hạ thấp giọng, kinh ngạc hỏi.

Bạch Tú Tú cũng hoàn toàn không ngờ đến.

Nhưng mà hiện tại có người còn khó hiểu hơn cả hai người bọn họ.

Đó chính là Chu Kiều Kiều!

Dọc theo đường đi đến đây, chị dâu hai và chị dâu tư đều xui xẻo, nhưng cô ta lại không tìm được bao nhiêu thứ.

Thật sự là quá kỳ lạ, trước kia những người đi theo cô ta vào núi mà xui đến mức này thì cô ta đã thu hoạch được rất nhiều thứ rồi.

Chu Kiều Kiều khó hiểu, trong lòng Trần Phương và Lưu Tiểu Nga đã bắt đầu kêu cha mắng mẹ.

Hai người bọn họ sống hơn hai mươi năm, lại chưa bao giờ xui xẻo đến mức này!

Sao lại có thể xui đến thế này chứ?

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.