(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Tiểu Đường tới à? Cháu tới thật đúng lúc, dì hỏi cháu, bản kiểm điểm của cháu đâu?" Bà chủ nhiệm Uông lạnh mặt, không giống như bình thường cho cô ta một sắc mặt tốt.
Tiểu Đường lập tức lúng túng, ánh mắt cũng hơi hoảng hốt.
"Sao thế? Cháu không viết à?" Trong giọng nói của bà chủ nhiệm Uông xen lẫn lửa giận.
Tiểu Đường nghe vậy lập tức bắt đầu ngụy biện: "Cháu... Chủ nhiệm, hai ngày này cháu đã viết kiểm điểm một lần rồi, đâu còn có thể viết ra cái gì chứ? Hơn nữa, thật ra cháu đã biết sai rồi."
Bà chủ nhiệm Uông vẫn lạnh mặt, cũng không để ý đến cô ta, cứ như vậy nhìn chằm chằm vào cô ta.
Tiểu Đường chỉ có thể kiên trì, bắt đầu khóc: "Dì Uông, hôm qua cháu về nhà nói chuyện với cha cháu, cha mẹ cháu đều mắng cháu một trận.
Bọn họ nói cháu không hiểu chuyện, không suy nghĩ chu toàn như dì Uông.
Cháu cũng đã biết, cháu biết cháu sai rồi, sau này, cháu nhất định sẽ nghe lời."
Bà chủ nhiệm Uông vốn dĩ đang không hề quá tức giận, nghe xong lời này, hoàn toàn bùng nổ: "Cái gì mà gọi là nghe lời? Dì là vì cháu không nghe lời nên tức giận sao? Tiểu Đường, cháu làm sao vậy?"
"Dì Uông đừng nóng giận, cháu biết, cháu không nên đứng về phía lập trường của Triệu Minh. Mấy chị em nhà họ Chu đều rất thảm, cháu không thể không có lòng cảm thông."
Lần này Tiểu Đường cũng hoàn toàn luống cuống, lần này có vẻ không giống như trước kia?
Bà chủ nhiệm Uông muốn tăng huyết áp, đây không phải là nói bậy sao?
Bà ấy là bởi vì chuyện này sao?
Bà ấy là bởi vì Tiểu Đường không phân biệt thị phi, chị em nhà họ Chu không chỉ đáng thương, chỉ là bọn họ cũng không sai, người sai là ông Chu.
Còn có bà đồng kia cũng sai.
"Đây là vấn đề ai đáng thương hay không đáng thương sao? Tiểu Đường, dì và cháu đã nói mấy lần rồi hả? Là ông Chu còn có bà đồng kia, bọn họ có vấn đề!
Là bọn họ có lỗi."
Bà chủ nhiệm Uông lần nữa uốn nắn Tiểu Đường.
Bà chủ nhiệm Uông nhịn một bụng tức nhìn con bé coi như là bản thân chứng kiến nó lớn lên, quyết định lại cho cô ta thêm một cơ hội nữa.
"Bọn họ có lỗi sai, cho nên chúng ta nhất định phải để bọn họ đi sửa lại. Mấy chị em nhà họ Chu, chúng ta cũng phải giúp đỡ.
Chứ không phải là bởi vì chị em nhà họ Chu đáng thương, cho nên ông Chu và bà đồng có lỗi.
Cháu đừng hiểu sai."
Lời của bà chủ nhiệm Uông, Tiểu Đường nghe mà như rơi vào trong sương mù.
Cái gì ai đúng ai sai, cô ta chỉ muốn làm Phó Chủ Nhiệm.
Bình thường mọi người ầm ĩ qua lại, không phải là vì tranh một miếng ăn hay sao?
Còn có thể có đại lập trường gì chứ?
Dì Uông căn bản chính là nhìn cô ta không vừa mắt, cho nên mới chỉnh đốn chuyện này.
"Chủ nhiệm."
Rất nhanh ở bên ngoài Triệu Minh còn có người khác, cũng đã lần lượt tới rồi.
Bà chủ nhiệm Uông cũng không tiện tiếp tục nói đạo lý với Tiểu Đường: "Tiểu Đường, hôm nay cháu không cần làm gì hết, viết kiểm điểm cho dì."
"Triệu Minh, giấy kiểm điểm của cậu đâu?" Bà chủ nhiệm Uông hỏi Triệu Minh một câu.
Triệu Minh là kẻ già đời, biết cái này nhất định phải viết, nhanh chóng giao cho bà chủ nhiệm Uông.
"Chủ nhiệm, hôm qua là bởi vì liên quan đến chị họ cháu, cho nên cháu mới nhất thời xúc động, nói những điều không phù hợp với lập trường của chúng ta."
Triệu Minh cúi đầu nhận sai.
Bà chủ nhiệm Uông nhìn anh ta một cái, coi như hài lòng.
Kiểm điểm viết cũng không tệ.
"Được rồi, cậu đi làm việc đi."
Rất nhanh, tất cả mọi người một lần nữa quay trở lại công việc.
Bên ngoài, Bạch Tú Tú nhìn thấy có người đứng ở cửa ra vào, đi đi lại lại tầm vài vòng rồi.
Người này nhìn thế nào cũng giống như Triệu Thúy Hoa.
Bạch Tú Tú ra ngoài.
Quả thật là cô ta.
Triệu Thúy Hoa nghe thấy có người mở cửa, còn chưa ngẩng đầu? Đã hỏi: "Đồng chí, chỗ mấy người có ai tên là Bạch Tú Tú không?"
"Thím ba tìm tôi làm gì vậy?" Bạch Tú Tú tò mò nhìn Triệu Thúy Hoa còn chưa ngẩng đầu.
Vừa nghe thấy giọng của Bạch Tú Tú, trong nháy mắt Triệu Thúy Hoa đã không còn lo lắng sợ hãi nữa, ngẩng đầu, vẻ mặt kích động: "Chị cả, chị thật sự ở đây à? Em tìm chị có việc, chú năm và thím năm có hơi kỳ lạ. Cha cũng rất kỳ lạ, em cảm thấy kỳ quặc, cho nên muốn nói với chị một chút.
Em cố ý đi tìm thím Kim Hoa, ban đầu thím ấy còn không muốn nói.
Cuối cùng em lén lút nói với bà ấy, hai ta có quan hệ tốt, còn nói một vài tin tức quan trọng làm chứng cứ, bà ấy mới nói cho em biết chị tới đây rồi.
Trong huyện này không giống chỗ chúng ta, trên đường đi em đã hỏi rồi đến đây.
Mới vừa rồi còn tìm nhầm chỗ nữa."
Triệu Thúy Hoa mà mở máy hát thì không đóng lại được.
Nói hơn nửa ngày, cứ thế không nói được cụ thể.
Bạch Tú Tú cũng biết ý tứ của cô ta, khẽ chỉ vào quán cơm quốc doanh ở con đường đối diện: "Làm khó thím chạy đến tìm tôi, thím chờ tôi một chút, tôi xin phép chủ nhiệm nghỉ một lát, hai ta sang bên kia nói. Buổi sáng chắc thím còn chưa ăn cơm hả? Lát nữa vừa ăn cơm vừa nói được không?"
Nhắc đến ăn cơm, cái bụng của Triệu Thúy Hoa bắt đầu réo.
Nhìn quán cơm quốc doanh đối diện, cô ta nuốt nước miếng.
Mặc dù hiện tại điều kiện trong nhà cũng tốt hơn so với trước kia một chút, nhưng cô ta cũng không phải có thể tùy tiện vào trong huyện vui chơi giải trí.
Cho dù có tiền, nhưng cô ta không có phiếu.
Bây giờ không có phiếu mua cái gì cũng không tiện, ăn vụng thì càng không được.
Cô ta và chồng ở phòng, không tiện âm thầm ăn vụng. Nhà bếp lại là Lưu Tiểu Nga ở, với tính khí của Lưu Tiểu Nga, cũng không có khả năng cho cô ta thuận tiện.
Gần đây cô ta nhạt miệng vô cùng.
Không cần suy nghĩ, Triệu Thúy Hoa liên tục gật đầu: “Được, được, chị dâu cả chị nhanh đi, em ở đây đợi chị."
Bạch Tú Tú đi vào văn phòng, lúc này bà chủ nhiệm Uông đã phát biểu xong rồi.
Bạch Tú Tú đi qua nói với bà ấy muốn đi ra ngoài một lát, bà chủ nhiệm Uông nhìn bên ngoài, hình như có một người phụ nữ đang đứng.
Chắc là em dâu nhà chồng cô: “Được, cháu đi đi."
Bà chủ nhiệm Uông đồng ý vô cùng thoải mái, ấn tượng với Bạch Tú Tú cũng càng tốt hơn một chút.
Hai ngày nay bà ấy đã nghe cháu gái nhắc đến chuyện trong nhà Tiểu Bạch, cha mẹ chồng Tiểu Bạch cũng không phải người tốt gì, làm khó dễ cô và chồng cô khắp nơi. Những người khác trong nhà, đều từng chiếm hời của nhà cô.
Hiện tại em dâu cô tới, cô còn sẵn lòng bớt chút thời gian để xem người nhà, quả thực rất tốt.
Bạch Tú Tú ra khỏi phòng, Triệu Thúy Hoa lập tức lại gần: "Chị dâu, bây giờ chúng ta đi chứ?"
"Ừm, tôi đã xin nghỉ rồi. Chúng ta đi mua mấy cái bánh bao nhân thịt ăn trước, thím lại cầm hai cái về, đến trong huyện một chuyến, tôi cũng không thể để thím thiệt thòi." Bạch Tú Tú đang suy nghĩ rốt cuộc Triệu Thúy Hoa mang đến tin tức gì, mặc dù tò mò, nhưng cũng không thể quá sốt ruột.
Dù sao quan hệ giữa cô và Triệu Thúy Hoa, cũng không tính là quá bền vững.
Đắc tội với Triệu Thúy Hoa, cô còn muốn biết tin tức của nhà lão Vương, sẽ rất khó.
Trần Phương không nhanh trí như Triệu Thúy Hoa, về phần Lưu Tiểu Nga? Cô và Lưu Tiểu Nga có thù, cho nên Triệu Thúy Hoa chính là lựa chọn tốt nhất.
Hai người đến quán cơm, Bạch Tú Tú cầm phiếu lương thực, mua tám cái bánh bao cho cô ta.
Triệu Thúy Hoa nhìn thấy những cái bánh bao, này thì lại càng nhiệt tình: "Chị dâu chị như này cũng quá khách khí, em..."
"Lại húp một chút cháo đi." Bạch Tú Tú còn lấy cháo tới.
Triệu Thúy Hoa cũng chưa nói tình hình, cứ ăn mạnh một bữa trước, để lại hai cái, dự định dựa theo lời mà Bạch Tú Tú đã nói, cầm về nhà rồi ăn.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");