(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tiểu Đường thấy thế thì có chút hụt hẫng, cô ta vừa kết hôn vào năm kia, đứa nhỏ trong nhà cũng đã tròn một tuổi.
Chồng cô ta có công việc, cô ta cũng có, địa vị của cô ta ở nhà chồng vẫn tương đối ổn, nhưng chồng cô ta cũng chưa bao giờ đối xử với cô ta tốt như vậy.
Hôm qua Bạch Tú Tú đi làm mà lại đưa hai đứa nhỏ theo cùng, cô ta còn tưởng rằng chồng của Bạch Tú Tú không thèm quan tâm nên lúc đi làm cô vẫn phải mang con đi cùng.
Cô ta nghĩ vậy cũng hợp lý thôi, dù sao nhiều người phụ nữ khác cũng làm như vậy.
Dì Uông nói Bạch Tú Tú làm việc rất tốt nên dì Uông mới đưa người tới đây, đây đã là một chuyện hiếm có đối với người ở nông thôn.
Kết quả sáng nay cô ta lại bị đả kích.
Tiểu Đường cố gắng khiến cho giọng điệu của mình không tỏa ra mùi ghen ghét: “Tiểu Bạch, chồng cô cũng đi làm sao?”
Bạch Tú Tú vừa nghe đã cảm thấy có gì đó không đúng, cô quay đầu nhìn cô ta, ánh mắt quen thuộc kia khiến cô giật mình, còn cho rằng đây là chị em thất lạc nhiều năm của Chu Kiều Kiều đó.
Cô khẽ gật đầu: “Đúng vậy, chẳng lẽ chồng cô không đi làm sao?” Cô hỏi lại Tiểu Đường.
Tiểu Đường lập tức xấu hổ: “Có, có mà. Chồng cô hẳn cũng là người cùng thôn với cô nhỉ?”
“Đúng vậy.” Bạch Tú Tú vừa nói vừa bế hai đứa nhỏ đi vào phòng làm việc, cô cũng không muốn đứng bên ngoài chịu rét đâu.
Tiểu Đường thấy cô không có ý muốn nói chi tiết thì cũng xấu hổ đi vào trong.
Vào tới văn phòng, Bạch Tú Tú chào hỏi mọi người, sắp xếp cho hai đứa nhỏ xong xuôi thì lập tức tới phòng chứa đồ thăm con dâu cả nhà họ Viên.
Lúc này cô ấy còn đang đút nước ấm cho đứa bé, thấy Bạch Tú Tú đến thì cười ngượng ngùng: “Tiểu Bạch.”
“Chào chị Hứa Linh.” Bạch Tú Tú chào hỏi cô ấy rồi lấy ra hai cái bánh quy.
“Cô còn chưa ăn sáng đúng không? Ăn trước một ít lót dạ đi.”
Hứa Linh có chút cẩn thận, bánh quy là thứ rất quý giá, cô ấy có nên nhận không?
Cô ấy rối rắm hơn nửa ngày, thấy Bạch Tú Tú không có ý thu lại thì mới dám nhận lấy: “Cảm ơn.”
Hai người nói chuyện một lúc thì bà chủ nhiệm Uông cũng tới, trong tay bà chủ nhiệm Uông còn có một hộp cơm.
Lúc bà ấy tới đã thấy Bạch Tú Tú ở chỗ này, lại nhìn bánh quy trong tay Hứa Linh, bà ấy vô cùng hài lòng.
Vẫn là Tiểu Bạch suy nghĩ thấu đáo.
“Hứa Linh, ăn trước đi, chỉ có ăn no mới có sức lực tranh thủ tương lai cho bản thân.” Bà chủ nhiệm Uông động viên cô ấy mấy câu rồi lại gọi Bạch Tú Tú cùng rời khỏi phòng chứa đồ.
“Đã sắp vào đông rồi, phiền các cô để ý những cụ bà góa bụa bên kia một chút, nên chạy qua chạy lại nhiều hơn. Bọn họ thiếu cái gì thì nhớ kỹ rồi về báo lại cho tôi. Còn nữa, mùa đông năm nay khu phố chúng ta có một vài hoạt động, đừng làm quá keo kiệt khiến khu phố khác nghĩ chúng ta không bằng bọn họ.”
Bà chủ nhiệm Uông nói vài câu rồi lại bắt đầu bận rộn.
Ở khu phố có rất nhiều chuyện vụn vặt, bọn họ không thể trễ nải một việc nào cho nên bình thường vẫn luôn rất bận.
Khoảng hai tiếng sau, cửa lớn mở ra, bà già Viên, dâu thứ nhà họ Viên và con dâu thứ ba nhà họ Viên đều tới.
Thấy bọn họ tới, tất cả mọi người đều lấy lại tinh thần.
Bà chủ nhiệm Uông lạnh mặt: “Chị Viên, mấy người đã thương lượng xong rồi nhỉ?”
Sắc mặt bà già Viên không tốt chút nào, nhưng con trai cả của bà ta còn chưa được về nhà đâu, thu nhập mỗi tháng của con trai cả đều đưa cho bà ta, nếu thật sự mất công việc kia thì trong nhà sẽ mất một nguồn thu, lúc đó cả nhà đều không vui.
Sau khi suy nghĩ thật lâu, cả nhà chỉ có thể cắn răng buông tha con lừa Hứa Linh này.
Bà già Viên nghĩ xong thì mở miệng nói: “Chúng tôi đồng ý, nhưng năm đó nhà tôi cưới Hứa Linh về đã bỏ ra tám mươi đồng tiền lễ hỏi, cô ta phải trả lại cho chúng tôi.”
Những người trong văn phòng nghe thế thì sợ ngây người, bọn họ từng nghe kể về bà già không biết xấu hổ này nhưng đây là lần đầu tiên được diện kiến, cả khu phố Ngô Đồng này cũng chỉ có một mình bà ta.
Người kiến thức rộng rãi như bà chủ nhiệm Uông cũng bị chọc cho tức điên.
Hứa Linh đang ngồi bên trong cho con gái dùng bữa, vốn còn đang sợ hãi khi nghe thấy tiếng của mẹ chồng nhưng khi nghe xong, trong đầu cô ấy chỉ còn lại sự phẫn nộ.
Cô ấy đậy hộp cơm lại, ôm con gái tới giường gỗ, đặt con bé lên đó rồi chạy ra ngoài.
“Nhà mấy người có còn lương tâm hay không? Tám mươi đồng năm đó tôi đã mang về đây hết phân nửa, chỉ để lại cho nhà mẹ đẻ bốn mươi đồng, nhà mẹ đẻ lại cho hai rương của hồi môn và hai bộ chăn đệm, mấy năm nay mấy người không ngừng bắt tôi về nhà mẹ đẻ lấy đồ về đây, bao nhiêu đó còn chưa đủ sao? Dựa vào đâu mà muốn tôi trả lại tiền cho mấy người?”
Hứa Linh tức đến bật khóc.
Bà già Viên tức giận mắng con dâu: “Tôi lấy đồ của nhà mẹ đẻ cô khi nào? Lấy cái gì? Cô đưa bằng chứng ra đây?”
“Đúng đó chị dâu cả, nếu chị thật sự muốn tính thì sao không tính luôn mấy năm nay chị đã ăn bao nhiêu cơm của nhà này? Không tính hai năm trước chị còn có công việc, hiện tại đến một việc bán thời gian cũng không có mà làm, đều là nhà này cho chị ăn uống miễn phí.”
Con dâu thứ nhà họ Viên trào phúng.
Hứa Linh khóc thở hổn hển: “Mấy người! Không phải mấy người bắt tôi nhường công việc cho cô em chồng sao? Tôi không cho thì mấy người xúi chồng tôi đánh tôi, mấy người có lương tâm không vậy?”
“Tôi không muốn nghe cô khóc, tôi chỉ cần biết hoặc là cô đưa tám mươi đồng cho tôi hoặc là tôi sẽ không chấp nhận chuyện này!” Bà già Viên cương quyết tỏ thái độ.
Mấy ngày nay Hứa Linh vốn đã quay cuồng, hiện tại bị chọc tức đến mức muốn hôn mê.
Bà chủ nhiệm Uông mau chóng đỡ lấy cô ấy: “Này này? Hứa Linh, cháu không sao đó chứ?”
“Cháu...” Hứa Linh yếu ớt lên tiếng, nghĩ lại ngày tháng sống ở nhà chồng trước kia, còn có những chuyện phải nhẫn nhịn, cô ấy lập tức gào khóc.
Tại sao cô ấy không hạ quyết tâm từ sớm chứ!
Năm đó bọn họ bắt cô ấy nhường công việc thì cô ấy đã nên ly hôn rồi! Sao cô ấy lại ngu xuẩn như vậy.
“Chị Hứa Linh, chị khóc cái gì? Không phải thái độ của bọn họ đã rất rõ ràng rồi sao? Nếu chị không đưa bọn họ tám mươi đồng thì bọn họ tình nguyện để con trai cả nhà họ vào tù, cả công việc cũng bỏ, chị sợ cái gì chứ?”
Bạch Tú Tú thấy cảm xúc của Hứa Linh hoàn toàn bị bà già Viên dắt mũi, sớm đã quên đi quyền chủ động đang nằm trong tay mình nên mới lên tiếng nhắc nhở một câu.
Cô vừa mở miệng thì bà già Viên đã lập tức nhìn về phía cô: “Cô là cọng hành cọng tỏi từ đâu tới? Chuyện nhà tôi thì có liên quan gì đến cô?”
“Tiểu Bạch là người của tổ dân phố chúng tôi, chuyện của con dâu chị là do tôi và Tiểu Bạch cùng xử lý. Chị Viên, nếu chị không hài lòng với người của tổ dân phố chúng tôi thì có thể khiếu nại với tôi. Những lời cô ấy đều đã được tôi cho phép.”
Bà chủ nhiệm Uông chặn ánh mắt khó chịu của bà già kia, che chở Bạch Tú Tú.
Bà già Viên rất không vui, miệng méo xệch nhưng vẫn không hé răng.
Hứa Linh được Bạch Tú Tú nhắc nhở thì cũng nhớ ra, nhìn thấy sắc mặt của mẹ chồng và hai cô em dâu, cô ấy đột nhiên cảm thấy rất sảng khoái: “Nếu mấy người đã không muốn quản anh ta thì tôi cũng không cần để ý nữa, cứ để anh ta đợi trong đó đi. Dù sao thiếu tiền thiếu sức lao động cũng là chuyện của nhà mấy người. Nếu anh ta vào tù thì tôi cũng có thể xin ly hôn. Tôi và con gái tôi cũng chỉ có hai mạng còn mấy người là cả gia đình đấy. Anh ta mà vào tù thì sau này nhà mấy người sẽ có một đứa con trai ra vào cục cảnh sát rồi, mấy thằng con trai khác của bà có một người anh trai như vậy, cháu trai của bà có một ông bác đáng xấu hổ như thế, ai cũng đừng mong sống yên.”
Hứa Linh càng nói càng cảm thấy vui sướng, mấy năm nay, đây là khoảnh khắc cô ấy vui vẻ nhất.
Dù sao chuyện cũng đã như vậy, cô ấy muốn khiến cả nhà họ Viên mất mặt.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");