Trọng Sinh Trở Về Trước Ngày Nữ Chính Gian Xảo Gả Vào Nhà

Chương 177




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Bà chủ nhiệm Uông nhìn Bạch Tú Tú rồi nhìn sang hai đứa nhỏ cô mang theo cùng: “Cháu tới khu phố công tác cũng có thể mang theo hai đứa nhỏ, ở chỗ này còn có những đứa trẻ khác, vừa vặn có thể làm bạn với nhau. Đúng rồi, nhà cháu ở đâu?”

Bạch Tú Tú nói ra địa chỉ của mình.

Bà chủ nhiệm Uông lại càng hài lòng, khá gần, vẫn ở khu phố Ngô Đồng, đây lại là một hạt giống tốt.

Đây chính là người bà ấy muốn tìm!

“Tiểu Bạch, cháu có đồng ý không?” Bà chủ nhiệm Uông tiếp tục hỏi cô.

Bạch Tú Tú gật đầu: “Đương nhiên là đồng ý, cháu đến đây là vì chuyện này mà.”

“Được, vậy trước tiên cháu cùng tôi đi báo án cho Tiểu Hứa, chờ chuyện này được xử lý ổn thỏa thì tôi cũng tính thành tích cho cháu, như vậy cháu sẽ dễ dàng hòa nhập ở chỗ này hơn.” Bà chủ nhiệm Uông nói rồi xua tay với đứa cháu gái: “Được rồi, cô nhận Tiểu Bạch, lương thực và biên chế của con bé cô sẽ xử lý, cháu có việc gì thì cứ đi làm đi.”

Thái độ của bà chủ nhiệm Uông cũng khiến chủ nhiệm Uông vô cùng vui vẻ.

Cô của bà ấy thật sự thích Tiểu Bạch.

“Tiểu Bạch, vậy tôi về trước đây, tôi đến chỗ thím Kim Hoa báo tin trước nhé?” Chủ nhiệm Uông hỏi Bạch Tú Tú một câu, Tiểu Bạch thông minh, sau này không thể nào ngồi mãi ở vị trí này, nói không chừng tương lai sẽ càng ngày càng thăng tiến.

À không đúng, hiện tại Tiểu Bạch có thua kém gì bà ấy đâu.

“Cảm ơn chủ nhiệm Uông.” Bạch Tú Tú lên tiếng cảm ơn chủ nhiệm Uông.

Bà chủ nhiệm Uông mang theo Bạch Tú Tú cùng bồi Hứa Linh đi báo cảnh sát, vết thương trên mặt cô ấy vô cùng dọa người, chỉ cần người đứng ở đó thì đã là chứng cứ.

Hơn nữa người của khu phố và người của hội phụ nữ đều có thể làm chứng nhà họ Viên đánh người.

Người nhà họ Viên mau chóng bị đưa tới cục cảnh sát.

Lăn lộn tới lui cả buổi trời cũng hết nửa ngày, cuối cùng kết thúc bằng việc anh cả Viên bị bắt, khiến đám người nhà họ Viên c.h.ế.t trân tại chỗ, vội vàng tới khu phố tìm Hứa Linh.

Lúc bà già Viên mang theo con dâu thứ chạy tới, Hứa Linh còn đang lo lắng lỡ đâu đối phương không đồng ý ly hôn thì sao. Cô ấy ôm con khóc đến hôn mê, ngay cả cơm cũng không muốn ăn một miếng, chỉ ngồi lì trong đại sảnh tổ dân phố, chỗ nào cũng không dám đi.

Lúc người nhà họ Viên tìm tới thì bà chủ nhiệm Uông đang ngồi ở bàn làm việc sắp xếp công việc cho Bạch Tú Tú lập tức bừng bừng khí thế, đứng dậy chuẩn bị đối phó với đám người kia

Tính cả bà chủ nhiệm Uông thì tổ dân phố này có tổng cộng năm người, hai nam ba nữ.

Bạch Tú Tú là thành viên thứ sáu, Bạch Tú Tú tới đó khiến những người khác vô cùng tò mò.

Người đứng gần Bạch Tú Tú nhất là một cô gái khoảng tầm hai mươi, xem như trạc tuổi với Bạch Tú Tú, cô ấy nhỏ giọng hỏi Bạch Tú Tú: “Tú Tú, tôi thấy chủ nhiệm đối xử với cô rất tốt, cô là thân thích của bà ấy sao?”

Bạch Tú Tú nhìn cô gái, mau chóng phủ nhận: “Không phải, bà chủ nhiệm Uông là một người có trách nhiệm, sao có thể dùng việc công làm việc tư, sắp xếp người nhà của mình vào đây?”

Nhắc tới bà chủ nhiệm, cô gái lại có chút hậm hực: “Cũng phải, bà chủ nhiệm Uông không có cái tính đó thật.”

“Ối trời đất ơi, mấy người làm như thế là muốn lấy cái mạng già này của tôi sao? Mấy người vì muốn giúp đỡ cái thứ đoản mệnh này mà hại con trai tôi phải vào cục cảnh sát, mấy người mau tới cục cảnh sát bảo lãnh nó ra, bằng không tôi, tôi sẽ c.h.ế.t cho các mấy người xem!”

Khi trước mỗi lần bà già Viên đến đây là lại gào khóc.

Khi bà ta bước vào tổ dân phố, Hứa Linh lập tức hoảng sợ như trông thấy quỷ.

Cô ấy cũng không khóc, chỉ ôm đứa bé chạy ra sau lưng bà chủ nhiệm Uông ẩn nấp.

Bà chủ nhiệm Uông đưa Hứa Linh tới chỗ bàn làm việc của mình trước rồi lại nhìn sang bà già Viên đang khóc lóc: “Chị Viên, con dâu chị còn chưa khóc đâu, sao chị lại khóc?”

“Tiểu Uông, cô cũng đúng là giỏi thật.” Giọng điệu của bà già càng thêm âm trầm, nghe rất quái lạ, bà ta đưa tay kéo một vị đồng chí nam ngồi gần mình nhất, bản thân bà ta lại ngồi vào chỗ của người ta, híp mắt, không hề khóc lóc: “Chúng ta đều là hàng xóm láng giềng, mấy năm nay mấy người muốn làm việc gì, mọi người đều rất phối hợp, hôm nay cô làm như thế là có ý gì? Đưa con dâu của tôi đi báo án, tố cáo con trai tôi? Bây giờ con trai tôi còn đang ngồi xổm trong kia, tôi nói cho mấy người biết, nếu con trai tôi không về thì tôi sẽ c.h.ế.t ở đây cho mấy người xem!”

Bà già này lộ ra vẻ độc ác, vô cùng đáng sợ.

Bà chủ nhiệm Uông cũng không sợ bà ta: “Chị Viên, hàng xóm láng giềng nhiều năm như vậy, chị là loại người gì, nhà chị là kiểu người gì, chúng tôi vô cùng rỡ ràng. Hứa Linh nói nếu mấy người nguyện ý ly hôn thì cô ấy sẽ không tố cáo nữa. Nếu mấy người không muốn làm như thế thì cứ ở đó mà chờ con trai về, anh ta đánh người bị thương, đến lúc đó công việc của anh ta cũng không giữ được đâu. Hiện tại tìm được một công việc là chuyện khó như thế nào? Nhà mấy người không phải ai cũng có đúng không?

Chị Viên, chị cũng đừng giở trò ngang ngược với tôi, chuyện này không phải là chuyện mà khu phố có thể giải quyết, chỉ cần chị nguyện buông tay tha cho con gái nhà người ta một đường sống thì chuyện này xem như cho qua.”

“Chủ nhiệm Uông, lời này của chủ nhiệm chính là muốn giúp đỡ chị dâu cả? Chủ nhiệm không biết chuyện nhà tôi như thế nào, tại sao cứ muốn nhúng tay vào?” Con dâu thứ nhà họ Viên tỏ vẻ không vui.

Nếu trong nhà không có chị dâu cả thì mọi việc đều đổ dồn lên đầu cô ta, cô ta không muốn vậy đâu.

“Chuyện của chị dâu cô đến lượt cô nói sao? Nhà cô là dạng gì làm như tôi không biết, tôi thấy mặt mũi chị dâu cô đã bầm dập rồi. Cô ấy mới là người cần tới khu phố xin giúp đỡ chứ không phải là nhà mấy người.” Chủ nhiệm Uông vô cùng chướng mắt cô con dâu thứ nhà họ Viên.

Mọi người ở cũng không quá xa nhau, cả nhà này nổi danh như vậy, có ai mà không biết?

Vợ thằng hai này suốt ngày chỉ toa rập với cả nhà ức h.i.ế.p vợ thằng cả.

Không ít lần Hứa Linh phải chịu tội đều là do cô ta.

Bị người ta giáo huấn, dâu thứ nhà họ Viên cũng không nói nữa, đứng yên bên cạnh bà già kia.

Bà già Viên cân nhắc một lúc rồi nói: “Tiểu Uông, chuyện nhà của tôi mà cô cũng muốn quản, có phải khu phố của mấy người quản quá nhiều rồi không? Cô ta có ý gì thì cô để cô ta trực tiếp nói với chúng tôi.”

Hứa Linh ngồi sau bàn làm việc nãy giờ vẫn còn sợ run người, nghe mẹ chồng nói muốn cô ấy ra ngoài thì cô ấy càng sợ hơn, cảm thấy vết thương trên người chỗ nào cũng đau!

Bạch Tú Tú thoáng nhìn Hứa Linh đúng ở phía sau rồi bước qua đó.

“Chị Hứa, nếu chị không nói thì sau này bọn họ vẫn sẽ ức h.i.ế.p chị như vậy. Chỉ có khi chị tự cứu lấy mình thì mọi thứ mới có thể tốt lên được.”

Bạch Tú Tú nói rất nhẹ nhàng, cách một chiếc bàn, âm thanh ít nhiều cũng nhỏ đi.

Hứa Linh ôm đứa nhỏ vẫn còn khóc ở trong lòng.

“Tôi trông đứa bé giúp chị nhé?” Bạch Tú Tú tiếp tục khuyên cô ấy.

Ở phía trước, bà già kia tiếp tục kêu la: “Hứa Linh? Cô là thứ không có sĩ diện, mau lăn ra đây cho tôi! Đám người này dám đưa chồng cô tới cục cảnh sát, còn có chuyện gì mà cô không dám làm nữa hả? Chỉ cần cô bước chân ra đây, cô xem tôi có đánh c.h.ế.t cô hay không!”

“Tôi nói cho cô biết, tốt nhất là cô cứu chồng cô ra ngoài, bằng không...”

Hứa Linh giao đứa nhỏ cho Bạch Tú Tú rồi chạy ra ngoài.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.