(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Cha, chừng nào mới ăn cơm đây? Con đói lắm rồi.” Vương lão tam thúc giục ăn cơ.
Ngồi vào bàn cơm lại không ăn cơm, ngày nào cũng nói mấy chuyện này, thật là!
Triệu Thúy Hoa nhìn thoáng qua chồng mình, cạn lời muốn chết, người ta ai cũng có tính toán riêng, chỉ có cái tên chỉ biết ăn này là không có nghĩ gì hết!
Suốt ngày ngoại trừ ăn cơm thì vẫn cứ là ăn cơm.
Sau này con trai không thể giống anh ta được, nếu không cô ta sẽ bị hai cha con chọc cho tức chết.
Vương Thủ Thành lạnh nhạt nhìn thoáng qua đứa con thứ ba, nhìn thấy dáng vẻ này của anh ta, lập tức cảm thấy đau đầu.
Thằng ba như thế này, sau này phải làm sao đây?
Ông ta đã có tính toán cho thằng hai và thằng năm rồi, nhưng lại không biết làm gì với hai vợ chồng thằng ba, hai vợ chồng thằng tư thì sau này cứ chờ những người khác giúp đỡ là được rồi.
Chờ sau này trong nhà phất lên, cũng tìm một công việc trong công xã cho bọn họ.
Hiện tại dã tâm của Vương Thủ Thành đã lớn, mỗi ngày đều bành trướng thêm một cách ổn định, làm ông ta cũng rất muốn bày ra dáng vẻ của kẻ có tiền.
Nhưng mà lúc này cũng không phải là lúc để làm dáng.
“Được rồi, ăn cơm trước đi. Ngày mai vợ thằng năm đừng vào núi nữa, cứ đi chợ đen là được rồi.”
Vương Thủ Thành không cho bọn họ đi nữa.
Sáng sớm.
Trong huyện.
Sáng hôm nay Vương Thanh Hòa đã nấu bữa sáng xong, gọi hai đứa nhỏ thức dậy, sau đó lại ôm vợ ra khỏi ổ chăn,
Thấy Bạch Tú Tú ngủ say sưa, không nhịn được lén hôn cô một cái.
Anh nhỏ giọng cô thức dậy: “Tú Tú, đến giờ thức dậy rồi. Cho dù hôm nay em không vào thôn thì cũng sẽ đi gặp cô của chủ nhiệm Uông với bà ấy đó.”
Lúc này Bạch Tú Tú cảm thấy vô cùng mỏi mệt.
Ngay khoảnh khắc khăn lông ấm áp chạm đến mặt cô, cô mới mở mắt ra.
Bạch Tú Tú cầm lấy khăn lông lau mặt.
Thấy cô tỉnh lại, Vương Thanh Hòa kéo cô đi ăn sáng.
Lúc này hai đứa nhỏ đã ngồi vào trước bàn cơm.
Bạch Tú Tú nhìn thấy trứng chiên, canh đậu hũ cải trắng và cơm vừa mới nấu xong ở trên bàn, lập tức cảm thấy thèm ăn.
Cả gia đình bốn người ngồi xuống ăn sáng, Vương Thanh Hòa lập tức chuẩn bị đi ra ngoài, nhìn vợ và hai đứa nhỏ trong nhà, Vương Thanh Hòa ôm hai đứa nhỏ lên, hôn mỗi đứa con một cái.
Sau đó lại nhìn về phía Bạch Tú Tú.
Bạch Tú Tú bị anh nhìn, cười một lúc lâu, trong ánh mắt dần dần mất mát của anh, bắt chước theo dáng vẻ anh mới hôn hai đứa nhỏ lúc nãy, cũng hôn anh một cái: “Được rồi, anh mau đi làm đi. Nếu tối nay em được về sớm, em sẽ nấu cơm.”
“Đừng… Em không biết nhóm lửa. Nếu tối nay em về sớm thì cứ nghỉ ngơi một lúc đi, không được phép suy nghĩ đến chuyện đốt bếp lò.” Vương Thanh Hòa dặn dò cô hai lần mới yên tâm đi ra ngoài.
Bạch Tú Tú đưa anh ra đến cổng lớn, chờ đến khi anh đi rồi cô định quay về nhà, vừa khéo bị Ninh Mai Mai, vợ của Lâm nhị ở nhà kế bên nhìn thấy.
“Tú Tú? Ui cha, đã mấy ngày rồi tôi không nhìn thấy cô, nhà cô cứ luôn đi sớm về trễ, mỗi lần tôi muốn nói chuyện với cô một chút cũng không được.” Ninh Mai Mai rất nhiệt tình, khi cô ấy cười tươi, người khác rất khó từ chối không nói chuyện với cô ấy.
Cô ấy nhìn vào trong nhà, xác định người trong nhà không đi ra ngoài, lập tức đi đến nói chuyện với Bạch Tú Tú: “Tú Tú, hôm nay cô không đi ra ngoài à?”
Bạch Tú Tú vẫn còn đang đặt Ninh Mai Mai vào trong giai đoạn quan sát.
Cô không thể nào tin tưởng người chỉ mới gặp mặt vài lần, cho nên khi nói chuyện cũng không nói hết chuyện của mình.
Nghe Ninh Mai Mai hỏi, cô cũng chỉ cười cười chứ không đáp lại.
Ninh Mai Mai cũng không thèm để ý, cô ấy chỉ là muốn tìm người nói chuyện phiếm mà thôi, cô ấy ở nhà họ Lâm đã bị nghẹn muốn c.h.ế.t rồi.
“Tú Tú, cô có biết chuyện sân sau của nhà chúng ta không? Nhà họ Viên ở phố phía sau này, suýt chút nữa con dâu đã bị mẹ chồng buộc cho tự sát, hiện tại mỗi ngày đều chạy đến hiệp hội phụ nữ kiếm chuyện, đi đến tổ dân phố ồn ào.”
“Phố phía sau?” Bạch Tú Tú nghĩ nếu cô muốn làm việc ở tổ dân phố bên này, sau này chắc chắn sẽ phải tiếp xúc rất nhiều với gia đình này, cho nên rất có hứng thú hỏi thăm thêm: “Tôi cũng không rõ lắm, chị Ninh, chị có thể nói kỹ hơn cho tôi không?”
Ninh Mai Mai thấy Bạch Tú Tú cảm thấy có hứng thú, cảm giác cuối cùng cũng tìm được một người thích nhiều chuyện rồi.
Bình thường mấy người trong nhà cô ấy đều trưng ra vẻ mặt như người chết, không có ai thích nói chuyện.
Mỗi ngày ngồi xuống bàn cơm cũng toàn nói xem ai ăn nhiều hơn một miếng cơm, ai xài nhiều hơn một sợi chỉ.
Cô ấy sắp phiền c.h.ế.t rồi.
Gặp được Bạch Tú Tú, cô ấy bắt đầu nói chuyện nhiều hơn; “Nhà họ Viên ở đằng sau có tổng cộng ba đứa con trai một đứa con gái. Con thứ ba và con gái út đều chưa lập gia đình, con thứ nhất và con thứ hai thì cưới rồi. Mấy ngày nay người kiếm chuyện gây sự chính là con dâu cả của nhà bọn họ. Mẹ chồng của nhà họ Viên bất công thiên vị cho con trai út, con dâu thứ hai lại sinh cho bà ta một đứa cháu nội, cho nên bà ta cũng không nói cái gì. Chỉ biết đè đầu ăn h.i.ế.p con dâu cả, thỉnh thoảng lại bắt cô ấy làm cái này làm cái kia. Nhà mẹ đẻ của cô dâu cả kia đều là người thành thật. Mẹ chồng cô ấy cứ hở ra là bắt cô ấy về nhà mẹ đẻ lấy đồ, không lấy là đánh, đánh cô ấy và cả cháu gái. Chồng của cô ấy giống như đã chết, không thèm quan tâm đến. Mấy ngày hôm trước cháu trai nhà họ Viên dùng đá rạch mặt con gái do cô dâu cả kia sỉnh. Cả gia đình cãi nhau ỏm tỏi. Bọn họ không chỉ không đánh cháu trai mà còn bắt vợ của con trai cả và con gái cô ấy không được ăn cơm. Cô ấy chịu ấm ức như thế, lập tức tự sát ngay. Nhưng mà may là được người ta cứu sống. Trải qua chuyện này, cô ấy cũng suy nghĩ cẩn thận, la lối khóc lóc muốn dẫn con đi, không muốn sống với bọn họ nữa. Nhà họ Viên sao có thể đồng ý được chứ? Bọn họ coi con dâu cả thành một con lừa bắt cô ấy làm việc, sao nỡ để cô ấy đi được? Nói thế nào cũng không chịu thả cô ấy đi. Cũng không biết chồng cô ấy suy nghĩ kiểu gì, còn đè cô ấy ra đánh một trận, nói là nếu cô ta còn kiếm chuyện nữa thì sẽ đánh c.h.ế.t cô ấy. Cô nói thử xem, đây là loại người gì thế này?”
Ninh Mai Mai vừa nói vừa bình luận về cả gia đình ở con phố phía sau, lộ rõ cảm xúc ghét bỏ trên mặt.
Bạch Tú Tú nghe xong cũng khó chịu.
“Bên hiệp hội phụ nữ xử lý như thế nào?” Bạch Tú Tú hỏi cô ấy.
“Còn có thể xử lý thế nào nữa? Thì cứ đứng giữa điều giải thôi, khuyên không được thì cứ từ từ, ổn định cảm xúc bọn họ. Tôi cảm thấy còn chờ nữa thì cô con dâu cả kia sẽ chờ đến mất mạng luôn. Cô ấy làm lớn chuyện đến tổ dân phố, bên phía tổ dân phố cũng kéo dài thời gian. Dì ba bên nhà mẹ đẻ tôi làm việc ở tổ dân phố, nghe bà ấy nói mấy ngày nay chủ nhiệm trong phòng làm việc cũng rất đau đầu.”
Ninh Mai Mai nói đến chuyện này, lại rất muốn tám chuyện thêm chuyện khác.
Nhưng mà còn không đợi cô ấy nhiều chuyện thì chủ nhiệm Uông đã chạy đến tìm Bạch Tú Tú.
“Tiểu Bạch, đợi lâu rồi đúng không? Xin lỗi, sáng nay trong nhà tôi có chút chuyện phải xử lý nên đến trễ một chút.” Chủ nhiệm Uông mặc áo sơ mi trắng, quần xanh, trông vô cùng nhanh nhẹn giỏi giang.
Lúc bà ấy cười, trông còn có chút thân thiết.
Bà ấy nhìn thoáng qua Ninh Mai Mai đang đứng chung với Bạch Tú Tú, có chút do dự nói: “Có phải tôi quấy rầy hai người rồi không? Các cô có chuyện gì cần phải xử lý sao, nếu như có thì tôi đi qua bên kia đi dạo một chút. Cũng lâu lắm rồi tôi không đi qua bên này, mới đi đến đây cũng có chút nhớ.”
“Không có, cháu và chị Ninh chỉ là trò chuyện vài câu chuyện nhà thôi, chúng ta xuất phát thôi? Nếu chủ nhiệm muốn đi ngắm xung quanh thì chúng ta cùng nhau đi tham quan. Cháu cũng vừa mới chuyển đến nơi này không lâu, cũng muốn đi khắp nơi tham quan một chút.” Nói xong, Bạch Tú Tú gọi hai đứa nhỏ đến, khóa cửa lại.
“Chị Ninh, lát nữa tôi về chúng ta lại nói chuyện tiếp nha, tôi có việc phải đi rồi.”
Nói xong Bạch Tú Tú lập tức ôm hai đứa nhỏ leo lên xe đạp của chủ nhiệm Uông.
Ninh Mai Mai cảm thấy chủ nhiệm Uông có chút quen mặt, nhưng mà lại không nhớ ra đó là ai.
Cô ấy cũng có chút hâm mộ Bạch Tú Tú, cuộc sống của Tiểu Bạch đúng là sung sướng thật đó, nói đi ra ngoài là có thể đi ra ngoài ngay.
Đâu có giống như cô ấy chứ?
“Vợ thằng hai đâu rồi? Con đứng ngơ ngác ở bên ngoài làm cái gì hả, mau đi vào trong nhà ngay. Đừng có mà suốt ngày đi theo hàng xóm chơi, nhà bọn họ có cho con ăn cái gì à? Mau lên, mau đi theo chị cả của con đi đến con sông bên ngoài phía đông thành phố bắt cá đi. Lỡ như có thể câu được một hai con cá, còn có thể bồi bổ cơ thể. Đừng có mà suốt ngày ăn ở không không làm chuyện gì nữa.”
Trong phòng vang lên giọng nói chanh chua chả bà già họ Lâm, Ninh Mai Mai nghe mà nhức đầu, nhanh chóng chạy về nhà.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");