Trọng Sinh Trở Về Trước Ngày Nữ Chính Gian Xảo Gả Vào Nhà

Chương 174




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chủ nhiệm Uông cũng đang nhìn Bạch Tú Tú, tuy rằng bà ấy không quá rành về công việc của tổ dân phố, nhưng ít nhiều gì cũng là tìm người giúp đỡ cho cô của bà ấy, bà ấy phải cẩn thận một chút mới được.

Chủ nhiệm Uông nhìn cô, Bạch Tú Tú cũng đang quan sát chủ nhiệm Uông.

Sau khi đối phương dời ánh mắt ra khỏi người cô rồi, Bạch Tú Tú lập tức cười chào hỏi: “Chủ nhiệm Uông, chúng ta đã từng gặp nhau một lần ở nơi này rồi.”

“Tôi còn nhớ cháu, cháu rất xinh đẹp. Lúc đó tôi nhìn thoáng qua là lập tức nhớ rõ ngay, rất hiếm nhìn thấy cô gái nào trẻ đẹp như cháu. Hôm nay tôi đến đây chủ yếu là muốn thăm cháu. Chuyện khác thì chủ nhiệm Trần của cháu đã nói với cháu rồi. Tổ dân phố không giống với hiệp hội phụ nữ của chúng ta, nhiều việc hơn hiệp hội phụ nữ rất nhiều. Đương nhiên, nếu cháu đồng ý, vậy tôi sẽ nói với cô của tôi một tiếng, sáng mai tôi lại dẫn cháu đi qua đó để bà ấy xem thử. Nếu bà ấy cảm thấy được thì chuyện này coi như giải quyết. Nếu bà ấy cảm thấy không được, tôi cũng không có cách nào, tôi cũng chỉ có thể giúp cháu được đến đây thôi.”

Chủ nhiệm Uông có ấn tượng rất tốt với Bạch Tú Tú, khoảng thời gian này Trần Kim Hoa lại cứ liên tục khen cô, cũng làm cho chủ nhiệm Uông có ấn tượng tốt đối với Bạch Tú Tú.

Cho nên chỉ cần nhìn thoáng qua là cảm thấy cô rất hợp ý mình, đồng ý đi nói chuyện giúp cô.

Bạch Tú Tú cũng không ngờ rằng bà ấy lại nói chuyện dứt khoát như thế, cũng rất biết ơn: “Cảm ơn chủ nhiệm Uông, tôi đồng ý đi thử một lần.”

“Vậy được rồi, tôi đi về trước, sáng mai tôi lại đến tìm cháu. Nhà của cháu cũng ở trong huyện, địa chỉ ở đâu thế? Tôi đi đón cháu.” Chủ nhiệm Uông nói rất kỹ càng tỉ mỉ.

Bạch Tú Tú nghe thế cũng vội vàng nói ra địa chỉ của mình.

Chủ nhiệm Uông vừa nghe xong lập tức mỉm cười.

“Trùng hợp thật đó, tổ dân phố mà tôi nói chính là khu vực chỗ cháu sinh sống đó. Nếu cháu cũng ở bên đó, vậy thì tốt quá rồi.” Chủ nhiệm Uông càng lúc càng cảm thấy chuyện này rất có khả năng sẽ thành công.

Bạch Tú Tú cũng rất vui vẻ, nếu có thể làm việc ở nơi gần hơn, cô cũng không cần mỗi ngày đều dẫn theo hai đứa con chạy đi xa như thế.

Trần Kim Hoa cũng nghĩ đến chuyện này, mừng thay cho Bạch Tú Tú.

“Đúng là quá trùng hợp, chủ nhiệm Uông, ngày mai cô nhất định phải nói đỡ cho Tú Tú đó. Không phải tôi khen con bé đâu, con bé thật sự rất giỏi.” Trần Kim Hoa sợ bà ấy không quá nhiệt tình.

Chủ nhiệm Uông nhìn thấy thế cười cười: “Được rồi thím Kim Hoa, thím đã khen nhiều như thế, tôi còn có thể không tin tưởng sao? Có thể làm thím đánh giá cao như thế, đương nhiên là phải rất giỏi rồi. Được rồi, quá trễ tôi quay về cũng không tiện lắm, tôi đi về trước đây.”

Chủ nhiệm Uông vừa rời đi, Trần Kim Hoa lại càng thêm kích động: “Tú Tú, tốt quá rồi! Chuyện này nhất định có thể thành công.”

Bạch Tú Tú cũng mỉm cười: “Thím cứ yên tâm đi, cháu nhất định sẽ làm cho cô của chủ nhiệm Uông nhận cháu, giữ cháu lại trong huyện làm việc. Đến lúc đó cháu và Thanh Hòa mời thím và chú Trần ăn một bữa cơm.” Bạch Tú Tú cũng vui vẻ nói.

“Được rồi, được rồi được rồi, chúng ta đi về trước đi.”

Chiều tối.

Nhà họ Vương.

Chu Kiều Kiều mới vừa cùng chồng từ trong huyện quay về nhà, hôm nay trời còn chưa sáng cô ta đã thức dậy chuẩn bị nhân, sau đó lại lên núi tìm kiếm vận may, rồi lại vào huyện chui vào chợ đen. Chu Kiều Kiều cảm thấy cả ngày hôm nay cô ta giống như một cái con quay, vẫn luôn vội vàng bận rộn.

Mới vừa về đến nhà, cô ta lập tức muốn leo lên giường ngủ một giấc ngon lành.

Nhưng mà lại không có chuyện tốt đó.

Vương Thủ Thành thấy bọn họ đều đã về rồi, lúc ăn cơm đã nói lại chuyện sau này sẽ có người canh gác không cho lên núi, lập tức làm Chu Kiều Kiều ghê tởm muốn mắng c.h.ế.t người nào đưa ra ý kiến này.

“Vậy sau này chúng ta phải làm thế nào bây giờ?” Chu Kiều Kiều cố nén giận, chờ mong nhìn Vương Thủ Thành.

Sau này không thể đi vào núi, chắc cô ta có thể nghỉ ngơi rồi đúng không?

Vương Thủ Thành tính toán một chút, tiếp tục nói với Chu Kiều Kiều: “Hay là, con đi đến mấy ngọn núi của thôn khác đi được không?”

“Cha bảo con đi thôn khác? Nếu bị người ta phát hiện, vậy chẳng phải là tiêu đời rồi sao? Con không đi, ai thích đi thì đi đi.” Chu Kiều Kiều không đợi Vương Thủ Thành nói tiếp đã lập tức từ chối.

Cô ta không phải con ngốc, tại sao lại phải đi chứ.

Cô ta gả cho Vương Thanh Kỳ là vì để hưởng phúc chứ không phải để đi làm trâu làm ngựa cho người ta.

Hiện tại mọi người trong nhà họ Vương đều đang dựa vào cô ta, phải hầu hạ cô ta cho tốt, tại sao cứ luôn bắt cô ta phải làm chuyện này chuyện kia chứ?

Chu Kiều Kiều ngẫm lại cũng đã cảm thấy oan, cô ta xụ mặt xuống, ánh mắt lạnh nhạt, ai nấy đều có thể nhận ra, cô ta đang tức giận.

Vương Thủ Thành vốn dĩ muốn thử một chút, xem thử xem vợ thằng năm nghe lời đến cỡ nào.

Nhìn thái độ sắp giận điên của cô ta, ông ta cũng biết mình không thể tiếp tục đắn đo cô con dâu này rồi.

Hiện tại nhà họ Vương còn phải dựa vào cô ta, cô ta may mắn như thế, không có chuyện chỉ có thể kiếm chỗ tốt ở trong núi thôi, chắc là còn sẽ có tác dụng lớn hơn nữa nhỉ?

Thấy cô ta lạnh mặt, Vương Thủ Thành thở dài nói: “Cái con bé này, sao mà cha còn chưa nói hết lời mà con đã giận rồi? Ý của cha là con có thể đi đến thôn khác xem thử, nếu không được thì chúng ta lại dừng chuyện này lại. Cùng lắm thì trong nhà thiếu mất một nguồn thu nhập, cũng không phải chuyện gì sẽ mất mạng. Thật ra cha muốn cho con đi đến nơi khác xem thử cũng là vì thương con thôi. Con nhìn xem con mỗi ngày đều ở chỗ đen, kiếm tiền mà phải lo sợ hãi hùng. Còn không bằng nhanh chóng kiếm đủ tiền, cũng mua một cái công việc, tốt nhất là có thể ở trong huyện, thằng năm cũng đến huyện thành, như vậy sau này hai đứa con lại sinh một đứa con, không phải cuộc sống như thế là tốt đẹp rồi sao?”

Vương Thủ Thành giỏi về khoản vẽ vời tương lai tốt đẹp này nhất.

Chu Kiều Kiều nghe thấy quy hoạch của ông ta, trong lòng vô cùng hưng phấn.

Cô ta nghĩ nát óc cũng không tưởng tượng ra được tương lai Vương Thanh Kỳ làm sao lại có được nhiều tiền như thế, hơn nữa còn có thể ở trong căn nhà to rộng như vậy.

Hiện tại người có tiền nhất trong huyện cũng không ở được trong một căn nhà to lớn khang trang như thế.

Cô ta biết được một chút thay đổi về tương lai.

Nhưng mà cô ta lại biết không quá nhiều.

Chắc chắn sẽ vào trong huyện ở.

Nếu không đi vào huyện, sau này bọn họ sẽ biết được rất ít chuyện, rất khó nắm bắt được cơ hội phát tài.

Cô ta gả cho Vương Thanh Kỳ cũng không phải là vì dạo quanh khu vực này, cô ta muốn sống cuộc sống sung sướng thật sự!

Những người khác trong phòng đều nghe được quy hoạch mà Vương Thủ Thành vạch ra cho hai vợ chồng thằng năm, trong lòng mỗi người đều vô cùng khó chịu.

Vương lão tứ là người khó chịu nhất, bình thường vợ của anh ta đều không thích nhúng tay vào quá nhiều chuyện, lần trước bị ngã gãy chân xong thì lại càng bỏ mặc luôn. Chỉ cần trong nhà đừng ảnh hưởng đến việc ăn uống của cô ta, hỏi cô ta cái gì cô ta cũng đều không biết.

Hôm nay bảo cô ta đi làm việc, sau khi quay về còn giận dỗi.

Cũng không có ai tính toán giúp anh ta xem sau này anh ta phải làm sao.

Nghe quy hoạch của gia đình thằng năm, Vương lão tứ ghen tị muốn chết.

Tại sao chứ? Đều là con trai của cha, anh ta cũng không làm việc ít hơn thằng năm.

Sao chuyện gì cũng đều nhường cho bọn họ trước hết vậy?

Trong lòng lão nhị Vương Thanh Phú cũng âm thầm tính toán, ý của cha là sau này sẽ mua nhà trong huyện cho hai vợ chồng thằng năm, còn phải mua công việc cho vợ thằng năm hả?

Ông ta đang chuẩn bị đưa hết tiền trong nhà cho hai vợ chồng thằng năm mới đủ đúng không.

Thì ra hiện tại anh ta phải đi trả nợ giúp, sau này sung sướng rồi, hai vợ chồng thằng năm sẽ hưởng lợi hết đúng không.

Cha tính kế đúng là giỏi thật đó!

So với một đống toan tính trong lòng hai người kia, Vương lão tam lại không nghĩ nhiều như thế, anh ta đói sắp c.h.ế.t rồi.

Hôm nay anh ta phải leo lên núi, mệt muốn ngất đi.

Anh ta không muốn nghe những lời này, dù sao đều là chuyện của tương lai, ai có thể nói chính xác được chứ?

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.