(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Trời lạnh lắm, hai người mau đưa đứa nhỏ về đi. Đúng rồi, tôi phải nhắc nhở cô một chút, trông chừng đứa nhỏ cho cẩn thận, thôn Hạ Hà chúng tôi...”
Trần Kim Hoa lại thuật lại chuyện nhà họ Vương, Tiêu Hồng nghe xong thì bị dọa cho trắng mặt: “Cháu biết rồi, cảm ơn thím, cháu nhất định sẽ trông chừng đứa bé.”
Tiễn Tiêu Hồng xong thì Trần Kim Hoa cũng mau chóng gom đồ đi họp.
Chờ Trần Kim Hoa ra cửa, ba người còn lại cũng tâm sự câu được câu mất, thỉnh thoảng còn xen kẽ tiếng cười đùa vui vẻ của hai đứa nhỏ.
Bạch Tú Tú chỉnh lý lại hồ sơ những việc đã giúp đỡ thôn gần đây, còn có thông tin của những người tới xin hội phụ nữ giúp đỡ để lại.
Người của ba đại đội đều cần bọn họ quan tâm, chuyện cần làm cũng không ít.
“Tú Tú, nghỉ một lát nhi đi, cái này có gì vui đâu? Trước khi mọi chuyện nháo lên thì đều là chuyện nhỏ. Nếu là chuyện lớn giống như chuyện của Tiêu Hồng thì đã sớm náo loạn rồi. Còn cả chuyện mẹ chồng nàng dâu nhà họ Ngô nữa, cuối cùng cũng phải chờ tới mức quậy lên, theo tôi thấy những chuyện khác đều là chuyện nhỏ.”
Lưu Tiểu Tuệ thấy cô làm việc không ngơi tay thì lên tiếng khuyên giải.
Bạch Tú Tú mỉm cười nhìn cô ấy: “Tôi xem xong chỗ này rồi nghỉ ngay, chị Tuệ cứ kệ tôi.”
“Vậy được rồi.” Lưu Tiểu Tuệ bò ra bàn chuẩn bị nghỉ ngơi, lúc này lại có người la hét chạy vào: “Đội trưởng ở đâu rồi?”
Một màn này quá quen thuộc, thậm chí người tới cũng là người quen!
“Dương Truyền Văn? Sao lại gấp gáp như vậy? Đội trưởng đến công xã báo cáo công tác, ngay cả thím Kim Hoa cũng đi luôn rồi, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Miêu Miêu thấy anh ấy gấp gáp nhưng vậy thì không thể nén được tò mò, hóng tin bát quái.
“Báo cáo công tác? Trời ơi! Chuyện này phải làm sao đây, thôi, một trong các cô mau theo tôi đi xem tình hình đi, không phải ba người cũng là người của đại đội sao?”
Dương Truyền Văn vô cùng gấp gáp.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Cơn buồn ngủ của Lưu Tiểu Tuệ lập tức biến mất, cả người nghệch ra.
“Vẫn là nhà họ Vương, đứa con dâu thứ hai nhà họ Vương theo đứa con dâu thứ năm nhà họ lên núi, cũng không biết vì sao mà hai người họ lại đến chỗ hồ nước sau núi, tôi cũng chẳng rõ hai người họ chạy đến chỗ đó làm chi, mọi người nói xem ở đó có gì vui à? Tại sao lại chạy tới đó chứ.”
Dương Truyền Văn càng nói càng cảm thấy sốt ruột.
“Là chuyện này sao? Vậy không phải cứu người lên được là xong rồi sao?” Miêu Miêu khó hiểu.
Bạch Tú Tú nhìn bộ dáng sốt ruột của Vương Truyền Văn, cũng cảm thấy chuyện này hẳn là không đơn giản như vậy..
“Chúng tôi vốn tưởng là như vậy, nhưng mà... hôm nay bọn họ vào núi còn hẹn thêm người khác đi cùng, là chị dâu bên nhà mẹ đẻ của Chu Kiều Kiều. Cô ta vừa trèo lên bờ thì đã xuất huyết, có lẽ cô ta còn không biết bản thân đã mang thai khi nào, mắt thấy đã không giữ được nữa, chị dâu nhà mẹ đẻ Chu Kiều Kiều lập tức xông lên muốn đánh Lưu Tiểu Nga và Chu Kiều Kiều, nói đều là do hai người bọn họ. Khi bọn họ rơi xuống nước, Lưu Tiểu Nga hoảng loạn túm chặt Chu Kiều Kiều, Chu Kiều Kiều cũng túm lấy chị dâu bên nhà mẹ đẻ. Ba người đều rơi xuống. Mọi người nói xem bây giờ phải làm sao đây? Hiện tại đã tìm chú Trương tới đó rồi, mấy chị đâu đi ngang qua thấy vậy thì nói e là không giữ được đứa nhỏ, tôi thấy bọn họ sắp nổi loạn tới nơi nên mới chạy tới đây báo tin. Dù sao thì cũng phiền hai người trong số các cô theo tôi qua đó xem tình hình đi.”
Dương Truyền Văn vừa nói vừa cảm thấy gần đây hình như mình luôn là người chạy tới chạy lui báo tin cho đại đội.
Gần đây lên núi cũng chẳng có gì làm, ngày nào cũng xem náo nhiệt.
Nhà họ Vương này cũng thật biết cách hành hạ người khác? Anh ấy đã phải chạy đi chạy lại bao nhiêu bận rồi?
Không được, lần sau anh ấy tuyệt đối không tới chỗ sườn núi nữa, anh ấy phải đổi một chỗ khác thôi.
Nếu cứ như thế này thì trước khi mùa đông tới, anh ấy sẽ không thu hoạch được gì cả. Dương Truyền Văn vừa nghĩ vừa sốt ruột!
Bạch Tú Tú nghe xong chuyện này thì cũng kinh ngạc.
Chuyện này? Đời trước chưa từng xảy ra chuyện này!
“Chị Tiểu Tuệ, để tôi và Miêu Miêu đi xử lý nhé?” Bạch Tú Tú nhìn dáng vẻ không muốn nhúc nhích của Lưu Tiểu Tuệ, chủ động mở miệng.
Trong số những người trong phòng này, Lưu Tiểu Tuệ chính là người không thích ra ngoài nhất, cô ấy cũng không thích náo nhiệt, là một cô gái vô cùng yên tĩnh.
Lời đề nghị của Bạch Tú Tú đã nói ra suy nghĩ trong lòng của Lưu Tiểu Tuệ, Lưu Tiểu Tuệ lập tức đồng ý: “Được, cô và Miêu Miêu đi là được, bình thường chúng ta làm thế nào thì bây giờ các cô cứ làm như thế. Thím Kim Hoa không ở đây, chúng ta tự quyết là được. Tôi giúp cô trông hai đứa nhỏ nhé?”
Lúc này Lưu Tiểu Tuệ cảm thấy Bạch Tú Tú vô cùng thuận mắt.
Minh Minh Nguyệt Nguyệt thấy Bạch Tú Tú muốn ra ngoài thì lập tức chạy tới: “Mẹ, con muốn đi cùng mẹ.” Nguyệt Nguyệt trông mong nhìn Bạch Tú Tú, hai ngày nay không được theo mẹ khiến con bé càng ngày càng dính Bạch Tú Tú.
“Mẹ, con cũng muốn.” Minh Minh cũng hùa theo.
Bạch Tú Tú vốn cũng không định để hai đứa nhỏ ở đại đội, bây giờ thấy hai đứa nhỏ quấn mẹ như vậy thì cô lập tức đồng ý.
“Chị Tiểu Tuệ, tôi và Miêu Miêu đi trước nhé.”
“Ừ, mau đi đi.” Lưu Tiểu Tuệ còn ước gì không có ai ở đây, như vậy là cô ấy có thể an tĩnh chờ đợi.
Dù sao cô ấy cũng không có cơ hội thăng chức, nếu đã vậy thì mỗi ngày làm ít việc đi một chút, không có việc thì ngồi đây uống nước ấm, không cần phải ra ngoài chịu lạnh chịu rét, nhà chồng vẫn để mắt tới cô ấy, như vậy không tốt sao?
Bạch Tú Tú và Miêu Miêu theo Dương Truyền Văn đi ra ngoài.
Trên ngọn núi sau thôn có một cái ao, ao nước này đã tồn tại rất nhiều năm, cũng không biết dưới đó có gì, bình thường mọi người đều không cho phép mấy đứa nhỏ tới đó chơi, người lớn cũng rất ít khi tới đó. Dù sao lên núi mà tới gần những nơi có nước là một chuyện rất nguy hiểm.
Lần này lại có người rơi xuống nước, đây thật sự là chuyện ngoài ý muốn mà.
Nhưng cũng còn may lần này có người kịp thời chạy tới đó, nói cách khác nếu xui xẻo thì dù có c.h.ế.t ở đó cũng không có ai phát hiện ra.
Sau khi người được cứu lên, vì chị dâu nhà mẹ đẻ Chu Kiều Kiều có dấu hiệu sinh non nên mọi người lập tức cấp cứu, sau đó quyết định đưa người về nhà trước.
Bạch Tú Tú và Miêu Miêu cùng tới nhà mẹ đẻ của Chu Kiều Kiều, vừa bước vào nhà đã nghe thấy tiếng khóc la mắng mỏ.
“Mày đúng là thứ của nợ mà! Cái nhà này không bị mày náo loạn tới mức tan nát là không được đúng không. Đứa nhỏ vốn đang khỏe mạnh giờ lại không còn nữa. Mày cút cho tao, cút đi cho tao! Còn cô nữa, Lưu Tiểu Nga! Cô mau chóng bồi thường tiền cho nhà tôi! Vốn con dâu nhà tôi đang không bị làm sao, đều là cô kéo nó xuống nước, nó đã nói hết rồi! Cô đang cố ý hại nhà tôi đúng không! Nhà họ Vương mấy người đúng là không có ai tốt đẹp!”
Điền Tiểu Lan đã sắp phát điên nhìn Chu Kiều Kiều và Lưu Tiểu Nga rống giận.
Bà ta cũng thật là xui xẻo, lúc gả con gái ra ngoài bà ta đã tiêu không ít tiền, khiến mấy đứa con trai trong nhà không vui, bây giờ lại khiến cho vợ thằng tư sinh non. Nếu bà ta vẫn không chịu tỏ thái độ thì cái nhà này sẽ tan nát.
Chu Kiều Kiều tủi thân rơi nước mắt, chuyện này cũng đâu thể trách cô ta.
Cô ta có lòng tốt đưa theo người ta mẹ đẻ đi kiếm tiền đó có biết không? Bây giờ xảy ra chuyện cũng là do Lưu Tiểu Nga sau chứ đâu phải cô ta, dựa vào đâu mà nói cô ta.
Đứa nhỏ của anh tư cứ như vậy mất đi, cô ta cũng đau lòng chứ.
“Mọi người nhường nhịn chút đi, người của đại đội tới rồi.” Dương Truyền Văn mở miệng nói rồi mở đường cho Bạch Tú Tú, để Bạch Tú Tú đứng bên cạnh Miêu Miêu.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");